VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Một lời của Cổ Trạch khiến người xung quanh đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại bênh vực cho một diễn viên vô danh như Hạ Điềm.

Thất Thất khẽ run rẩy khóe môi, nhưng dưới ánh nhìn của mọi người không thể không hướng về phía Hạ Điềm, ngượng ngùng mở miệng:

“Xin lỗi…”

“Không sao đâu, trong lúc quay phim xảy ra chút sơ suất là chuyện bình thường mà.” Hạ Điềm cười cười.

Mặc dù ngoài cười nhưng trong lòng cũng bắt đầu đề phòng, có vẻ như cô bị không ít người dòm ngó. Lạc Thần cho vệ sĩ theo sát cô, nhưng vệ sĩ thì không được xen vào giữa lúc đang quay phim mà chỉ đứng bên ngoài canh chừng. Thêm nữa, bọn họ cũng không có bằng chứng thể hiện Thất Thất cố tình tấn công cô.

Đạo diễn chú ý tới ánh mắt của vị nữ vệ sĩ vẫn luôn theo sát Hạ Điềm, thấy cô gái mặc vest đen kia nói thầm gì đó vào điện thoại thì vội nhẹ giọng cảnh cáo:

“Thất Thất, mùa đông bị dính nước cũng không dễ chịu gì đâu.”


Ông cố tình to giọng để nữ vệ sĩ bên cạnh nghe được, vì ông biết người này là Lạc Thần phái tới bảo vệ Hạ Điềm - nữ diễn viên không có gì bắt mắt kia. Lúc biết Hạ Điềm được anh ta đặc biệt quan tâm thì hơi ngạc nhiên. Nói thế nào đấy cũng là chủ tịch của một công ty giải trí lớn có quan hệ sâu sắc với các ông hoàng giới giải trí, phía sau anh ta cũng tồn tại một Lạc gia, gia thế thật sự không đơn giản chút nào, sao lại nhìn trúng một cô gái bình thường như thế nhỉ?

Tuy thắc mắc nhưng ông không dám hỏi nhiều, chỉ đơn giản hứa sẽ để tâm đến cô một chút. Chuyện này Thất Thất cũng là người sai, nên ông không bênh Hạ Điềm thật sự không được.

Nữ vệ sĩ mắt lạnh nhìn hết thảy, báo cáo không thiếu một chi tiết về cho Lạc Thần. Cô không thể thẳng mặt ngăn cản quá trình quay phim, nhưng có thể để sếp lớn xử lí hết thảy. Thất Thất này đúng là tự làm bậy không thể sống.

Mọi người lại lần nữa bắt đầu làm việc, lần này thuận lợi hơn rất nhiều, cả quá trình không xuất hiện một lỗi nào.

Chỉ là Hạ Điềm bị ngâm nước một lúc lâu có chút khó chịu, khi trở lại phòng riêng tẩy trang và thay quần áo, cô không khỏi sụt sịt. Mặt mũi đều hơi đỏ lên, người cũng bị lạnh mà hơi run rẩy.

Ngồi nghỉ một lát, Cổ Trạch đột nhiên tìm đến tận phòng riêng của các nữ diễn viên. Anh đứng ngoài cửa nhìn Hạ Điềm, trên người vẫn còn mặc trang phục hoàng đế màu vàng, áo ngoài thêu hoa văn hình rồng đẹp mắt. Khí chất của Cổ Trạch đúng là không đùa được, dáng người cao ngất, mặt mũi anh tuấn, nhìn qua còn khá uy nghiêm.

Anh không nói gì nhiều, chỉ là đưa cho Hạ Điềm mấy túi giữ nhiệt, sau đó dặn dò:

“Đạo diễn nói phân cảnh của em hôm nay đều xong rồi, trên đường về đừng để bị lạnh. Cái này cho em.”

Nhìn biểu cảm bình tĩnh của anh, Hạ Điềm cũng không tiện từ chối, đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn anh, hôm nay thật không tiện, hôm khác em sẽ mời cơm nha.”

Cô đã hứa sẽ mời anh một bữa, nhưng hai ngày qua gặp không ít chuyện, cho nên vẫn chưa có cơ hội.

Cổ Trạch thoáng cười:

“Ừm, em cũng chỉ còn mấy phân cảnh nữa là xong rồi, đừng để lúc đó chưa kịp mời cơm đã vội đi mất.”


“Ha ha, không đâu. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy mà.”

Hai người nói mấy câu đơn giản rồi tạm biệt nhau. Bên trong phòng ngoài một ít nhân viên hậu cần còn có nữ vệ sĩ của Hạ Điềm, ai cũng phóng mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Lúc Hạ Điềm xoay người đi vào thì nữ vệ sĩ của cô chậm rãi nói:

“Sếp không thích em tiếp xúc thân cận với nam nhân khác như vậy đâu.”

“Suỵt, số 7, chị đừng nói với Lạc Thần. Hơn nữa bọn em chỉ là đồng nghiệp đơn giản thôi mà.”

Số 7 là số hiệu của vị nữ vệ sĩ kia, sớm tối ở cùng Hạ Điềm, cả hai dần trở nên thân thiết, chung đụng cực kì hòa thuận. Hai người đúng bên cạnh có chút chênh lệch, số 7 cao phải tầm 1m75, dưới bộ vest đen vừa người chiết eo, đường cong thân thể hiển lộ cực kì rõ ràng, không kém mấy cô người mẫu chút nào. Nhìn thì mảnh khảnh, nhưng lực tay có thể quật chết trâu! Đây là kết luận của Hạ Điềm sau khi nhìn thấy một chàng trai đến gần muốn sàm sỡ cô và bị số 7 quăng ngã như quăng một túi rác.

Nữ vệ sĩ đưa tay xoa xoa đầu Hạ Điềm:

“Em cẩn thận cô nàng tên Thất Thất, chị nhớ phía sau còn có mấy cảnh bị tát, đánh?”

Hạ Điềm hơi nhíu mày, đáp:

“A, đúng vậy… Em đã biết.”

Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng số 7 và Hạ Điềm đều phi thường mẫn cảm trong chuyện này. Nói thế nào Thất Thất cũng là diễn viên có chút danh tiếng, diễn xuất cũng không phải quá kém, sao lại liên tục làm lỗi như vậy được? Hơn nữa là còn lỗi cơ bản nhất: quên thoại, nhầm thoại.

Đây rõ ràng là cố ý bắt nạt Hạ Điềm! Số 7 tuy không nói, nhưng trong lòng rõ ràng rất lo lắng cho sức khỏe của Hạ Điềm.

Cô nàng đưa Hạ Điềm rời đi, trước khi đi còn đưa mắt quan sát chỗ nghỉ của Thất Thất một chút.

Mặc dù là bị tạt nước đến lạnh run, nhưng may mắn là sức khỏe của Hạ Điềm rất tốt, hoàn toàn không cảm lạnh hay có chịu trứng mắc bệnh.


Lúc số 7 đưa Hạ Điềm về đến nhà, phát hiện bên trong sáng đèn thì hai người hơi nghi hoặc nhìn nhau.

“Hôm nay Lạc Thần phải tăng ca, nên mới để chị đưa em về, vậy sao trong nhà lại có người? Chẳng lẽ là trộm?”

“Không đâu. Nơi này an ninh nghiêm ngặt, muốn vào cũng không dễ. Hơn nữa nếu có trộm, hệ thống sẽ tự động báo đến máy riêng của sếp.”

Hai thiếu nữ cẩn thận quan sát một lúc, số 7 trước tiên gọi điện thoại hỏi Lạc Thần, sau đó mới nhìn Hạ Điềm đầy thâm ý, nói

“Là… Lạc đại lão.”

“Hả?” Hạ Điềm ngơ ngác, cái danh xưng kì lạ gì vậy?

“Nói ngắn gọn thì là… Ông nội của sếp, còn có ông của em cũng đến chơi. Sếp nói 20 phút nữa sẽ về đến, bảo em vào nghênh chiến trước.”

“Phụt…”

Hạ Điềm suýt chút nữa sặc nước miếng vì tin tức này. Ông của cô chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ định để bọn họ kết hôn sớm thật sao? Lạc Thần còn bảo cô vào nghênh chiến, trời ạ, một mình cô căn bản không có sức phản kháng...






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi