VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Lại mấy ngày trôi qua, Lạc Thần cũng đã chính thức cùng ông nội đến nhà Hạ Điềm bàn lễ hỏi, lễ cưới, chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc kết hôn. Tất nhiên, chuyện này bọn họ làm cực kỳ bí mật, bố của anh hoàn toàn không hay biết. Đây là ông nội muốn đảm bảo không có bất trắc nên mới làm ra quyết định, anh không cần nhúng tay cũng có thể yên tâm.

Mà đợi Lạc Chi Quang phát hiện ra, bọn họ chắc cũng đã cưới rồi, ông ấy còn có thể làm gì được? Cũng không thể bắt con trai ly hôn, ức hiếp con dâu. Ông ủng hộ Vương Tuyết Tình, nhưng còn chưa đến mức bại hoại như vậy.

Giáng sinh, Lạc Thần đưa Hạ Điềm về nhà cô ăn tối cùng gia đình, còn mua rất nhiều quà mang đến.

Hạ Điềm từ sáng sớm đã mang cái khăn choàng màu đen mà mình đan quấn vào cổ anh rồi, không phải rất xuất sắc, cũng miễn cưỡng xem như là đẹp.

Lạc Thần tỏ vẻ mình rất thích món quà của cô, kỳ thật anh không thiếu thứ gì cả, quà cô tặng anh tất nhiên sẽ trân quý, hơn nữa đây còn là tự tay cô đan cho.

Đầu ngón tay trắng nõn của cô vì việc đan khăn gấp gáp mà xuất hiện một chút vết thương nhỏ, tuy không đáng ngại nhưng cũng bị Lạc Thần càu nhàu một lúc lâu.

Mẹ Hạ ở trong bếp nấu bữa tối, vừa làm vừa than thở với Hạ Điềm:


“Xem con rể đi, cao ráo đẹp trai nhà giàu lại cưng vợ, không bù cho mẹ ngày xưa cưới trúng bố của con, chỉ được cái miệng.”

Hạ Điềm cười toe:

“Mẹ tán dương Lạc Thần nhiều quá, anh ấy sẽ hất mặt lên trời cho xem.”

Ở bên cạnh bọn họ còn có một đứa nhóc đang ngồi nhặt rau, ngẩng đầu thêm thắt:

“Cũng không phải nói quá, anh rể rất tốt mà.”

Không biết từ lúc nào, đứa nhỏ này lại bán đứng Hạ Điềm chạy về phe của Lạc Thần, đúng là nuôi ong tay áo. Cô tức giận trừng thằng bé một cái:

“Anh ta cho em thứ gì mà để em mê muội như vậy hả?”

Hạ Mạc lắc lắc cổ đắc ý:

“Tiền tiêu vặt á.”

Nhưng là cậu nhóc vẫn chưa có dùng tới, để sau này đám cưới chị sẽ mua quà tặng chị. Cái này thì không nói ra được rồi!

Bên ngoài phòng khách, Lạc Thần cùng bố Hạ đang ngồi đánh cờ với nhau. Ban đầu anh cũng không giỏi cái môn cờ tướng này, từ sau khi biết bố vợ thích thì bỏ ra một ít thời gian đầu tư. Trời sinh thông minh, đầu óc nhanh nhạy, anh chẳng mấy chốc đã nâng cao trình độ của bản thân, khiến bố vợ khen không dứt miệng.

Căn bản người này từ khí thế, ngoại hình, đến gia thế, linh ta linh tinh, không có chỗ nào chê được cả.

Chỉ có một điều khiến bố Hạ không yên tâm, là sui gia chỉ có mình ông nội của Lạc Thần ra mặt, ông nghe nói phía đó còn có bố thằng bé nữa.

Ông vuốt vuốt cằm, hỏi:


“Bố của con bận lắm hả?”

Lạc Thần cũng đã luyện năng lực quan sát từ hồi còn bé, làm sao không nhìn ra biểu cảm của người đối diện?

“Dạo gần ông ấy có vẻ rất bận, chú lo lắng Hạ Điềm gả về cho con sẽ bị bắt nạt sao?”

Chỉ thấy trên khóe mắt của ông cong lên, để lộ dấu vết của năm tháng, mấy nếp nhăn nhỏ kia làm khuôn mặt ông trở nên hiền từ vô cùng. Ông cười cười:

“Có ông bố nào gả con gái đi mà không lo? Mặc dù miệng thì hối thúc con bé mau lấy chồng, nhưng khi thật sự phải xa nó, chú cũng buồn lắm. Nếu không phải già rồi, chắc chú sẽ khóc ra đấy. Hầy.”

Dáng vẻ này của ông khiến Lạc Thần có chút ghen tị với Hạ Điềm, cô ấy có một gia đình rất tốt. Không giống như anh giàu sang phú quý, bọn họ sống vừa đủ no ấm, lúc nào cũng vui vẻ, quây quần bên nhau.

Mặc dù anh không ghét bố mình, nhưng cũng không phải quá thân cận. Từ ngày còn nhỏ đến khi lập nghiệp, anh luôn sống dưới áp lực, thật sự rất mệt mỏi. Có những lúc anh nghĩ, làm một người bình thường như Hạ Điềm phải chăng lại tốt…

Bố Hạ nhịp nhịp đùi nhìn Lạc Thần:

“Hừm, sau này con đổi sang gọi một tiếng bố đi, dù sao hai đứa cũng sắp cưới.”

“Cảm ơn bố, con sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Điềm.”

Đang lúc hai người trò chuyện, Hạ Mạc tung tăng chạy ra, thằng bé hô to:

“Tiệc giáng sinh sắp bắt đầu rồiiii. Bố, anh rể, mẹ để con gọi hai người vào phòng ăn ạ.”

“Anh vào ngay đây.”

"Bố biết rồi."

Hai người khẽ đáp rồi đứng dậy, lúc nhìn nhau, bố Hạ đập vai Lạc Thần, dặn dò:


“Ây, chăm sóc con gái của bố cho tốt. Con cũng chú ý bản thân, vất vả rồi.”

Lạc Thần hơi ngẩn ra một chút, không hiểu ý của ông là gì. Thấy anh còn quá ngây thơ, ông nói tiếp:

“Cưới vợ gả chồng, cái chuyện này, không đơn giản như con nghĩ đâu. Một đời trai hào hoa phong nhã, kết hôn rồi coi như kết thúc. Nhớ năm đó bố cũng đẹp trai sáng sủa, chỉ là không cao và giàu như con thôi, bây giờ con nhìn đi.”

Bố Hạ vươn người, chìa cái bụng bia to như bầu mấy tháng của mình ra cho Lạc Thần xem.

Ông khổ sở kéo kéo vai Lạc Thần, khẽ thở dài một hơi:

“Trước đây chỗ này cũng là sáu múi đấy, bây giờ có khác gì bụng con cá nóc không?”

Bị ông nói mấy câu chọc cười, Lạc Thần cũng thoải mái hơn, đưa tay vỗ vỗ bụng mình, đáp:

“Vậy ngoài việc chăm lo cho vợ, con còn phải cẩn thận chăm sóc cơ bắp của mình rồi.”

Thật ra anh cũng không dám tưởng tượng bản thân mấy chục năm sau sẽ như thế nào, không nói trước được điều gì, nhưng ít nhất thì… ừm, anh sẽ không uống quá nhiều bia rượu để bụng mình còn to hơn bụng vợ khi mang bầu đâu.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi