VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Bị một người không quá thân thiết liên tục liếc mắt nhìn chằm chằm, Hạ Điềm tính tình có tốt hơn nữa cũng phải khẽ nhăn mày. Động tác rất nhỏ này của cô khiến người luôn chú ý cô là Cổ Trạch phát hiện ra, hơi quay đầu về phía sau, trông thấy Thất Thất đang không vui dẩu môi lên.

Cổ Trạch chợt mỉm cười, nói với Hạ Điềm:

“Đừng để ý, tính tình cô ấy chính là như vậy.”

“Em biết rồi, Cổ Trạch, anh cũng nên qua chiếu cố bạn diễn chính của anh một chút chứ hả?” Hạ Điềm cúi đầu lơ đãng nói.

Thật ra nam chính và nữ chính của phim nên tương tác với nhau nhiều để tăng nhiệt lượng cho phim mới đúng, nhưng Cổ Trạch thì ngược lại, luôn ở chỗ này cùng nữ phụ nói chuyện, sẽ làm người ta nghĩ đông nghĩ tây.

Tất nhiên, chuyện này không hề ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của Hạ Điềm, có khi còn giúp cô tăng thêm chút fan, nhưng là fan couple, so với fan only thì fan couple… có vẻ không bền bỉ lắm, bởi vì một khi cô tách khỏi Cổ Trạch, hoặc một trong hai người dính scandal hẹn hò với minh tinh khác, lượng fan couple này sẽ giảm.


Cổ Trạch bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó đi về phía Thất Thất chào hỏi. Chỉ đơn giản là chào hỏi mà thôi, giữa hắn và cô nàng thì có gì để nói cơ chứ?

Trong lòng hắn rõ ràng để có được chút danh tiếng như bây giờ, Thất Thất đã thử qua những trò dơ bẩn nào. Thật sự rất hiếm có nữ diễn viên tìm nhiều kim chủ - người nâng đỡ cùng một lúc như cô….

Lúc mọi người đang duyệt chương trình, Vương Tuyết Tình cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.

Hôm nay Vương Tuyết Tình cố tình cho người tới trước quan sát cách ăn mặc của Hạ Điềm, khi phát hiện cô ta mặc một bộ váy trắng hở vai thì hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi tìm một bộ váy tương tự vậy mà mặc. Không vì cái gì, đơn giản là muốn dùng sắc đẹp của mình đè bẹp một nữ diễn viên vô danh như Hạ Điềm.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Vương Tuyết Tình, ai nấy đều rất ngạc nhiên khi vị mỹ nữ nóng bỏng luôn mặc thích quần áo bó sát hôm nay đến đây lại diện một bộ váy trắng hở vai, trông cũng có mấy phần thanh thuần. Mặc dù khí chất không quá phù hợp, nhưng đường cong bả vai tinh tế, ngực to hất lên, thật sự rất câu dẫn ánh mắt người khác.

Đặc biệt là bên cạnh cô không biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân cao gầy, trên thân là vest đen đơn giản, tóc rẽ ngôi xoăn nhẹ, một khuôn mặt đẹp như tạc, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn về một phía nào đó.

Nhẹ nhàng nâng mắt, Hạ Điềm đối mặt với hai người kia, không hiểu sao lại cảm thấy khó thở.

Cổ Trạch cũng có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu nói nhỏ với Hạ Điềm:

“Sao Vương Tuyết Tình lại khoác tay bạn trai em vậy?”

Hạ Điềm thu hồi tầm mắt, quay đầu sang chỗ khác, nói:

“Tạm thời anh ta không phải bạn trai của em.”


Đúng vậy, nam nhân kia chính là Lạc Thần, hiện tại đã trở thành bạn trai của Vương Tuyết Tình. Cô ta mang anh đến đây mục đích chủ yếu là để khoe khoang, sau đó tiện thể đả kích Hạ Điềm.

Mặc dù đã đuổi Hạ Điềm ra khỏi Lạc Hoa nhưng thù vẫn còn, ai bảo trước kia cô được Lạc Thần cưng chiều hết mực, thậm chí là cầu hôn? Vương Tuyết Tình dễ dàng buông tha cho cô mới là chuyện lạ trên đời.

Người thông minh như Cổ Trạch cũng cảm thấy não mình không đủ dùng, trước kia khi đối mặt với Lạc Thần, hắn phát hiện ánh mắt anh ta nhìn Hạ Điềm thật sự rất cưng chiều, thậm chí là cuồng nhiệt! Mới qua bao lâu? Hai người bọn họ đã…

Cổ Trạch vừa vui vừa giận, vui vì cuối cùng hắn cũng có một cơ hội, giận vì tên khốn kia vậy mà dám khiến Hạ Điềm buồn lòng.

Hắn cũng không gấp gáp tiến công vào lúc này, chỉ là an ủi một câu:

“Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, cần giúp đỡ thì tìm anh.”

“Cảm ơn anh.” Hạ Điềm miễn cưỡng nở nụ cười.

Trông thấy dáng vẻ tránh né của Hạ Điềm, Vương Tuyết Tình không khỏi nâng khóe môi, đắc ý. Thật sự quá sung sướng! Một màn này đã trong dự tính, chắc chắn khi nhìn thấy cô khoác tay Lạc Thần đến đây, cô ta sẽ bị đả kích không nhẹ! Ha ha!

Lạc Thần không tiếng động nhăn mày, anh cũng không nghĩ đến Vương Tuyết Tình lại sống chết uy hiếp anh, kéo anh đến chỗ này. Thời gian gần đây anh đều tập trung tinh thần cho việc giành lại “thứ kia”, không chú ý lịch trình của Hạ Điềm, cho nên liền tới.

Anh lạnh nhạt nói với người bên cạnh:

“Nếu lần sau cô còn dùng mánh khóe này đến chọc ghẹo Hạ Điềm, đừng trách tôi ngọc đá cùng nát.”


Muốn anh làm gì anh cũng nhẫn nhịn được, nhưng một khi động chạm đến Hạ Điềm, vậy thì đã vượt qua giới hạn của anh rồi.

Nghe được Lạc Thần nghiêm túc, Vương Tuyết Tình bĩu môi không vui, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.

“Được rồi, không kéo anh đi đả kích cô ta nữa là được chứ gì?”

Lạc Thần híp mắt nhìn Hạ Điềm, đã lâu không gặp, anh thật sự rất nhớ cô, trước kia mỗi đêm đều được ở cạnh cô, được cô chúc ngủ ngon, bây giờ vắng bóng, anh ngủ không ngon. Trông anh vẫn như thường, nhưng tâm trạng lại tệ hơn bao giờ hết.

Tiếng gọi của staff vang lên, Vương Tuyết Tình lúc này mới buông cánh tay đang ôm chặt Lạc Thần ra, sải bước về phía sân khấu.

Lúc đi ngang chỗ Hạ Điềm còn cố tình hất tóc thị uy, chỉ là cái trò trẻ con này không chọc được Hạ Điềm. Cô nhìn đồi ngực cao ngất của Vương Tuyết Tình sau lớp áo mỏng, đột nhiên có cảm giác muốn cười, người này đúng là thiếu suy nghĩ.

Bọn họ cùng mặc một loại trang phục lên sân khấu, chẳng phải sẽ khiến nhiều người chú ý hơn sao? Đây không phải đang hạ thấp Hạ Điềm, mà là giúp cô kéo tương tác đó. Mặc dù cô không tự tin mình xinh đẹp hơn Vương Tuyết Tình, nhưng có thể nói, cô cũng không kém. Ít nhất ở phương diện mặc quần áo thanh thuần cũng có sức hút riêng.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi