VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Không ai biết trong mắt Vương Tuyết Tình, đây căn bản không phải là một trò chơi bình thường. Thứ nhất, nếu cô thua quá thảm thì danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng. Thứ hai, cô không cho phép bản thân thua cuộc, bởi vì Lạc Thần vẫn còn đang đứng ở trong cánh gà quan sát hết thảy.

Bốn câu liên tiếp bị Hạ Điềm giành trả lời, tâm trạng của cô kém có thể nghĩ, móng tay đã bấm sâu vào trong da thịt.

Câu hỏi thứ 5 là một câu đố vui thường hay xuất hiện trên mạng, heo gì không cần ăn vẫn sống tốt?

Hạ Điềm chớp mắt nhấn chuông, kèm theo đó là hai từ: “Heo đất”

Vương Tuyết Tình giận sôi lên, nhưng có thể làm gì được khi đang trong cuộc thi cơ chứ?

Trông ánh mắt sắp đỏ lên của đối phương, Hạ Điềm khẽ thở dài trong lòng, kế tiếp ba câu 6,7,8 đều là Vương Tuyết Tình bấm trước một bước. Nhưng là mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Hạ Điềm phản ứng chậm hơn lúc đầu.

Cổ Trạch vẫn mỉm cười ngồi ở đó quan sát hết thảy, hắn nhận ra, Hạ Điềm đang nhường. Đây là cho đội đỏ mặt mũi, chứ không phải riêng Vương Tuyết Tình.

Nhưng kế tiếp, Hạ Điềm lại vượt lên giành thêm hai câu cuối.


Kết thúc trận đầu, Hạ Điềm giành được bảy điểm, Vương Tuyết Tình thua thảm, chỉ tranh được ba câu.

Mặc dù không cam lòng, nhưng lúc này bao nhiêu ống kính đang chỉa về phía mình, Vương Tuyết Tình chỉ có thể miễn cưỡng cười khen Hạ Điềm một câu.

“Hạ Điềm thông minh thật đó.”

Hạ Điềm thì cười rất tự nhiên mà đi về chỗ, nói:

“Không có, là do tôi nhanh tay hơn mà thôi.”

Vũ lão sư cũng đứng ra khen bọn họ một hồi, đại khái là nhìn ra Vương Tuyết Tình khó chịu nên muốn bầu không khí bớt ngượng ngùng.

Kế tiếp, từng người của hai đội lại đứng ra đấu với nhau, kết quả cuối cùng đội xanh thắng với tỉ số 23 - 17. Không ngờ lại chênh lệch như vậy, mà cái sự chênh lệch này là do hai cô gái khách mời của đội đỏ, một người chỉ được 3 điểm, người kia thì 2 điểm...

Lúc thi đấu phía đội xanh cũng có ý nhường, nhưng Thất Thất không trả lời được sẽ không có điểm!

Mọi người đều là dân chuyên nghiệp, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi kỳ cục, nhưng vẫn cười nói như thường.

Hạ Điềm một lần nữa được đội xanh vinh danh, trở thành ác chủ bài của bọn họ.

Trò chơi đầu tiên không có gì nguy hiểm, kế tiếp là trò Hộp đen. Bọn họ phải đưa tay vào trong hộp kín để tìm mấy viên bi và lấy nó ra, quanh hộp được bọc vải đen, chỉ có phía khán giả nhìn thấy là xuất hiện mặt kính thủy tinh.

Vừa mới sắp xếp xong, khán giả liền ồ lên kinh ngạc, thậm chí có tiếng hét thất thanh. Không nghi ngờ gì, cái này làm áp lực của mọi người tăng mạnh, đặc biệt là phía nữ.

Hạ Điềm thì bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc dù cũng hơi lo lắng chút xíu nhưng cô thầm nghĩ bản thân sẽ không xui xẻo đến mức đụng trúng loài vật kia.

Bốn cái hộp đen được đặt giữa sân khấu, mỗi hộp đều đặt năm viên bi nhỏ cudng vài thứ kinh dị khác. Theo quy tắc thì đội xanh tiến hành trước, trong vòng ba phút, các thành viên trong đội sẽ đưa tay vào các thùng đen tìm kiếm những viên bi kia. Cuối cùng, trong thời gian quy định lấy được nhiều viên bi hơn thì thắng, hoặc là đội nào lấy được toàn bộ 20 viên bi ra nhanh hơn thì thắng.

Vũ lão sư đi ra phía trước nhìn xem mấy thứ trong hộp, run run giọng dọa các khách mời:

“Woa, cái này đúng là đáng sợ mà.”


Cổ Trạch không nhịn được mà cười nói:

“Vũ lão sư đừng dọa mấy cô gái của chúng ta, nhìn xem mặt của Thất Thất đều sắp biến thành máu trắng rồi kia kìa.”

Thất Thất đứng ở nơi đó hơi liếc mắt về phía hắn, mỉm cười lắc đầu:

“Làm gì có chứ, ngoại trừ rắn ra thì tôi không sợ gì cả.”

Vừa mới dứt câu, khán giả chợt kêu gào lên, mặc dù chương trình không cho bọn họ lên tiếng nhắc nhở thần tượng của mình, nhưng tiếng kêu này giống như đã nghiệm chứng thứ bên trong hộp đen là gì.

Nháy mắt, mấy cô gái đều bày ra biểu cảm khác nhau. Chẳng lẽ thật sự phải đưa tay vào một cái hộp đầy rắn để tìm mấy viên bi sao?

Không đợi bọn họ sững sờ lâu, đội xanh đã bắt đầu tiến lên, bốn người đồng thời vào chỗ, mỗi người chọn trước một hộp.

Trong đội của Hạ Điềm còn một cô gái khác nữa, hai nam hai nữ, tỉ lệ bốc trúng cái hộp có rắn là 25%, dọa cho nữ idol đó xanh cả mặt.

Cổ Trạch cười an ủi:

“Nếu mọi người chạm trúng hộp nào đó mà nghi ngờ là rắn, vậy gọi tôi, tôi giỏi nhất bắt rắn đó.”

Nói ra lời này còn hơn là không nói! Lời vừa ra đã dọa cho cô gái bên cạnh cười khổ:

“Tốt nhất anh đừng có sợ đến mức không lấy được viên bi nào rồi còn phải kêu người giúp đỡ nha.”

Cổ Trạch vỗ vỗ hộp, nói:

“Ha ha, làm sao có thể chứ?”

Vũ lão sư nhìn bọn họ đã chuẩn bị xong, hướng về phía vị MC còn lại gật đầu, người nọ lập tức cầm đồng hồ lên, nói:


“Tất cả mọi người chuẩn bị, bắt đầu!”

Cả bốn người đều lo lắng không biết mình sẽ bốc trúng cái gì, tim đập điên cuồng. Ngay khi MC hô lên, Cổ Trạch không chút hoang mang đưa tay vào trong thùng đen, mà bên kia, Hạ Điềm cũng cùng lúc đã chạm vào thứ bên trong.

Cổ Trạch khá may mắn, bởi vì thứ trong hộp của hắn là ba con thỏ trắng, ngay khoảnh khắc chạm vào lớp lông mềm bên ngoài của chúng, tay hắn rõ ràng hơi rụt lại, nhưng rất nhanh đã tiếp tục mò mẫm xung quanh. Bởi vì lũ thỏ chạy lung tung nên nhất thời cũng rất khó tìm ra viên bi. Hắn quay đầu nhìn qua, phát hiện hai thành viên trong đội đang không ngừng xoắn xuýt, lúc thì đưa tay vào, lúc thì rụt tay lại, mà Hạ Điềm thì mặt mày bình tĩnh.

Cô gái trong đội nhìn hai vị khách mời bình tĩnh như thế, mặt mũi như sắp khóc, nói:

“Cổ Trạch, thùng của anh là gì vậy? Đổi với tôi đi!”

Cô có cảm giác hộp đen của mình chứa rắn nên không dám mò xuống quá sâu, chỗ Cổ Trạch và Hạ Điềm thì khá thuận lợi, có vẻ đổi được.

Cổ Trạch nhanh chóng đi qua chỗ cô, nói:

“Là mấy con thú nhỏ, cũng không rõ là gì nữa.”

“Thú nhỏ cũng được!” Cô gái kia cười to chạy qua vị trí cũ của Cổ Trạch, chỉ cần không phải rắn là tốt.

Khi bàn tay Hạ Điềm thò vào trong hộp, da thịt mềm mại liền tiếp xúc với một lớp da trơn trượt, lành lạnh, thứ gì đó nhồn nhột không ngừng sượt qua sượt lại trên tay cô.

Trong đầu Hạ Điềm bật ra hai từ: "Là rắn?"






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi