VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Y tá có chút thấp thỏm đứng trước cửa, thấy Lạc Thần đi rồi, lúc này mới quay trở lại phòng sinh, nhìn cô gái xinh đẹp trên giường bệnh đang nhăn mặt nhíu mày ôm con gái, không hiểu sao trong lòng lại rối rắm.

Lúc này Hạ Điềm sinh xong đã đau đến mức không nói nên lời, vừa rồi thật sự cô chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng nhìn đứa trẻ vừa được bác sĩ lau sạch thân thể và đặt trong khăn mềm trên ngực, rốt cuộc vẫn thấy tất cả nỗ lực suốt chín tháng qua đều đáng giá.

Bác sĩ đứng ở bên cạnh cười bảo: “Đứa nhỏ rất bụ bẫm, tình trạng sức khỏe cũng tốt, hiện tại chúng tôi sẽ đưa con bé sang chỗ bố nó một chút.”

Nghe ông nói, Hạ Điềm mệt đến mức không đáp thành lời, chỉ có thể gật gật đầu ý bảo đã biết.

Y tá nhẹ nhàng ôm đứa trẻ lên, sau đó hơi chần chừ môt chút rồi xoay người rời đi.

Bên ngoài mặc dù đang rất loạn, nhưng không ai bị thương nặng, cảnh sát cũng đã kịp thời đến để giải quyết vấn đề. Mấy tên vệ sĩ của Lạc Thần khó khăn lắm mới khống chế được đám người dùng dao chém lung tung kia lại, phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai.


Lạc Thần ở trong phòng chờ được một lúc thì cảm thấy không yên tâm lắm, anh đứng lên vội đi ra ngoài, cửa phòng đột nhiên bật mở ra, y tá ôm trên tay một đứa nhỏ mặt mũi khó coi đi đến chỗ anh, nói:

“Kiểm tra đã hoàn tất rồi, tôi giúp anh làm quen với con gái một chút.”

Anh nhìn đứa nhỏ đang dùng tay chân quơ quào loạn xạ trong bọc khăn, trong lòng mềm mại biết bao nhiêu. Mặc dù hai mươi tám tuổi đã không còn trẻ nữa, nhưng ở độ tuổi này rất nhiều người vẫn còn chưa lập gia đình, đang chới với giữa công việc và tình yêu, mà anh, cũng đã làm bố rồi.

Bé con nằm trong bọc chăn, đã được y tá mặc cho một bộ quần áo dành riêng cho trẻ sơ sinh, bộ dạng không quá xinh đẹp, nhưng Lạc Thần lại nhìn con bé như mất hồn.

Đứa trẻ này là con gái của anh và Hạ Điềm, mỗi lần nghĩ đến đây, anh cảm giác vẫn thật khó tin.

Gặp được người mình yêu, kết hôn, sau đó sinh con, nuôi dưỡng và giáo dục bọn nhỏ nên người, những thứ này đều không phải chuyện gì quá đặc biệt, hầu hết mỗi người đều sẽ trải qua, song lại có thể mang đến cho họ rất nhiều ký ức tốt đẹp.

Lạc Thần mỉm cười, đưa tay nhận lấy đứa nhỏ trên tay y tá, động tác hơi vụng về nhưng cực kỳ cẩn thận.

Y tá nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, không nhịn được mà quay đầu đi chỗ khác.

Một ngày này vội vàng qua đi, Lạc Thần cũng thấy mệt mỏi, sau khi vệ sĩ trở về báo cáo tình hình bên kia cho anh biết, cảm giác bất an ngày càng tăng.

Chỉ là anh không biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nghĩ không ra, Lạc Thần đành bỏ qua một bên, cẩn thận chăm sóc cho vợ con của mình.

Hạ Điềm trải qua một ngày vất vả đã đi ngủ từ lúc nào, mẹ Hạ cũng nhận được tin an toàn của con gái, mặc kệ cả nhà ngăn cản, bà nhất quyết đòi đến bệnh viện với Hạ Điềm.


Thấy bà cuống cuồng như vậy, Hạ Mạc chỉ có thể cố gắng mở mắt ra, gom đồ cùng mẹ đi thăm chị gái.

Bố Hạ bất đắc dĩ phải túm thằng bé lại, bảo:

“Hạ Mạc, con ở nhà đi, một mình mẹ chăm sóc chị là được rồi.”

“Không, sao con phải ở nhà?” Hạ Mạc méo mặt đáp.

Chỉ thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên hơi nhăn nhó, nói:

“Chẳng lẽ mọi người lại để bố ở nhà một mình?”

“Ông ở nhà một mình thì sao vậy?” Mẹ Hạ chen vào.

Bố Hạ cảm thấy mặt già của mình nóng hừng hực, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Tôi chỉ cảm thấy mọi người đều kéo đến bệnh viện như vậy cũng không tốt lắm. Hay là ngày mai cả nhà vào thăm con bé? Bây giờ đã là nửa đêm rồi mà.”

Lời này vừa ra, mẹ Hạ và Hạ Mạc đều cứng đờ người, sau đó hai người nhìn nhau, khóe môi thoáng co rụt một phát. Mẹ Hạ suýt chút nữa thì ngã ngửa, dùng ánh mắt khinh thường nhìn ông:

“Sao ông không nói thẳng là ông sợ ở một mình hả?”

Hạ Mạc cũng nhe răng ra, cười bảo:


“Bố sợ ma?”

Mặt mo của bố Hạ càng đỏ hơn, bị hai mẹ con đá trúng điểm yếu, ông còn có thể nói gì nữa? Mặc dù ông có thể ngủ một mình, nhưng ở nhà một mình thì tất nhiên sẽ thấy sợ rồi. Huống chi mấy hôm trước ông còn xem phim ma, bị ám ảnh không nhẹ.

“Hôm trước tôi xem phim ma, bây giờ có linh cảm chẳng lành, giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, hôm nay ở nhà một mình không tốt.”

Mẹ Hạ đưa chân sút một phát vào mông ông, tức giận nói:

“Sao lại có loại người như ông? Sợ ma còn đi xem phim ma?”

Cuối cùng, cả nhà mất một chút thời gian để cãi cọ, sau đó Hạ Mạc bị bố ôm chặt, lôi vào nhà không cho đi đâu hết. Mẹ Hạ một mình đi đến bệnh viện chăm Hạ Điềm, tất nhiên, lúc này cô đang ngủ rất ngon, mẹ Hạ không sợ khổ cực qua xem cô.

Nhìn con gái ngủ trên giường, lại đi xem cháu gái đáng yêu của mình, lòng bà lâng lâng, hai mắt bắt đầu long lanh ánh nước.

Con gái, chung quy cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, trở thành người nhà của người khác. Ây…






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi