VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



“Không phải…”

Lạc Thần phát hiện mình có chút quá đáng, lúc này muốn nói gì cũng đã muộn, Hạ Điềm cắt ngang lời anh:

“Đủ rồi, buông tay, tôi không đi nữa là được.”

Cô dùng hết sức đẩy anh ra, sau đó cúi người tháo giày cao gót, ném mạnh sang một bên rồi quay trở lại phòng ngủ của mình. Là phòng ngủ của cô, chứ không phải phòng chung của bọn họ.

Lạc Thần bị cô hất ra cũng không thể tiếp tục ép cô nữa, anh nhìn cô nổi giận bỏ đi như vậy, không khỏi cảm thấy bản thân ngu ngốc.


Anh ngồi xổm xuống, thở dài một tiếng rồi xếp giày lại cho cô.

Chỉ cần nhịn qua hai ngày là được, chờ có kết quả xét nghiệm rồi, anh sẽ đường hoàng xin lỗi nhận sai với cô.

May mắn hôm nay mẹ Hạ không ở nơi này, việc họ ầm ĩ với nhau không nên để người khác nhìn thấy mới tốt.

Trong phòng của Hạ Điềm chợt có tiếng trẻ em khóc vang lên, Lạc Thần đi đến trước cửa, nghe được âm thanh cô dỗ dành Y Y thì cảm giác áy náy càng tăng cao hơn. Lẽ ra việc anh cần làm là tin tưởng cô, chứ không phải tỏ thái độ nghi ngờ như vậy.

Anh đưa tay muốn gõ cửa, nhưng cánh tay giơ lên giữa không trung cứng ngắc ở đó, không thể hạ xuống.

Giờ này tìm cô nói chuyện, có phải sẽ càng chọc giận cô hơn không?

Lạc Thần ngẫm một lúc, hay là đợi thêm hai ngày rồi nói tiếp.

Anh đặt nhẹ tay lên cửa, thầm nói: “Nếu là anh sai, anh nhất định sẽ tạ lỗi với em.”

Cũng vì sự nghi ngờ của Lạc Thần, vì sự bướng bỉnh của Hạ Điềm, mà hai ngày liên tiếp bọn họ không ai lên tiếng, bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh.

Vốn dĩ mọi chuyện không nghiêm trọng đến mức này, nhưng Hạ Điềm cảm giác mình bị nghi ngờ, không hề vui chút nào. Hôn nhân xây dựng trên sự tin tưởng lẫn nhau, nhưng niềm tin mà Lạc Thần dành cho cô dường như đã bị thứ gì đó dao động.

Cô không biết, cũng không hiểu vì sao anh lại đột nhiên trở nên đa nghi như thế. Trước đó, cô cũng chỉ qua lại với một tên là Lý Gia Vinh, nhưng rất lâu rồi không liên lạc nữa, về sau ở trong giới giải trí lăn lộn, có tiếp xúc qua Cổ Trạch, hiện tại cũng đâu còn gặp mặt?


Nếu là vì một vài câu nói mà Lạc Thần đối xử với cô như vậy, cô sẽ không tha thứ cho anh ta.

Hạ Điềm ôm Y Y vào lòng, nhẹ nhàng sờ vào gò má hồng hào phúng phính của đứa trẻ. Dạo gần đây cô đã vất vả nhiều rồi, không cần phải tiếp tục đi làm nữa, nên dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con gái của mình.

Sau khi dỗ cho Y Y ngủ rồi, cô mới đi ra ngoài, gọi điện thoại cho bạn cũ, khổ sở giải thích:

“Thật sự không được, hay là như vậy, tớ gửi tiền cho cậu, cậu tìm Tô Ngữ đi cùng cậu nha?”

[Xin lỗi, có phải tớ khiến cậu gặp rắc rối rồi không?]

“Không đâu, chuyện nhỏ thôi mà, dù sao cũng là bạn cũ. Cậu… bố đứa bé có biết không?”

[Biết, chính anh ta… muốn tớ bỏ đứa bé mà.]

Hạ Điềm im lặng nghe hết thảy, sau đó khẽ thở dài, miệng lưỡi đắng chát. Trên đời sao lại có nhiều tên đàn ông cặn bã thế này? Để con gái người ta mang bầu, rồi lấy lý do còn quá trẻ mà không chấp nhận được, bắt phá thai.

Xuyên qua cửa kính trong suốt, Hạ Điềm nhìn vào ánh trăng nhàn nhạt đang phản chiếu dưới mặt hồ, lòng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Cô không có ý kiến gì chuyện quan hệ trước hôn nhân, nhưng là con gái, phải chú trọng bảo vệ bản thân, đừng nên quá tin tưởng vào bất kỳ ai.

Siết chặt điện thoại trong tay, Hạ Điềm kéo khóe môi, cười nói:


“Vẫn là tự lực cánh sinh tốt nhất, dựa dẫm vào đàn ông thật sự rất mệt mỏi, không hay chút nào.”

Sau khi bình ổn tâm tình, Hạ Điềm quay trở lại phòng mình, nhìn con nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên giường, trong lòng như có trăm ngàn sợi bông mềm mại cọ qua.

Hạ Điềm chậm rãi nằm xuống, cẩn thận vỗ lưng cho Y Y, sau đó hôn nhẹ một chút lên gò má tròn tròn của con bé:

“Y Y thật đáng yêu.”

Hai mẹ con ngủ một phòng, để Lạc Thần ngủ riêng đã hai ngày rồi, mà hôm nay, anh đã nhận được tin tức của phòng xét nghiệm.

Bọn họ nói, có kết quả rồi, chờ anh tự mình đến xem.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi