VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Scandal tình cảm của Hạ Điềm nổi lên không lâu, rất nhanh đã bị người khác dùng tiền đè xuống. Phía đại diện của Cổ Trạch cũng vội vàng lên bài thanh minh, vạch rõ quan hệ của hai người chỉ là bạn bè bình thường, đi ăn cùng nhau sau thời gian dài không gặp mà thôi.

Tất nhiên, phía Hạ Điềm cũng đã đăng bài tương tự, phủ nhận tin đồn hẹn hò bất lương trên các mặt báo.

Tuy làm vậy có thể giảm bớt tai tiếng cho hai người, nhưng vẫn còn rất nhiều ảnh hưởng không tốt đến phía Hạ Điềm.

Cho dù là diễn viên nam và nữ cùng mắc lỗi, cùng dính scandal, thì phía nữ luôn sẽ chịu nhiều lời chỉ trích nhất, bất chấp nguyên do.

Cũng không hiểu thế giới này vận hành như thế nào, làm phụ nữ đã không sung sướng gì, còn luôn bị người người dè biểu soi mói.

Đang lúc quan trọng ấy, Hạ Điềm lại bị đào bới tin đã sinh con ra ngoài.

Cổ Trạch nhìn tin tức, trong lòng đắng chát, không rõ là tư vị gì. Cô ấy… có con rồi? Chẳng trách một năm trước đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

“Cổ Trạch, đang nghĩ gì vậy?” Quản lý thấy anh thất thần, không khỏi mở miệng hỏi.


“Đang nghĩ về một người.”

Cổ Trạch mỉm cười, không có né tránh câu hỏi này, mà còn rất tự nhiên nói thẳng ra.

“Nghĩ về Hạ Điềm à? Ôi trời, không phải cậu thật sự thích cô diễn viên kia chứ? Cô ta đã có con rồi đó, tin tức cũng bảo… cô ta chữa hoang.”

Nghe đến đây, Cổ Trạch không vui nhíu mày:

“Quản lý, đừng nói linh tinh. Hạ Điềm không phải loại người như thế.”

Mặc dù không quá thân thiết với cô, nhưng Cổ Trạch rất tin vào ánh mắt nhìn người của mình. Làm diễn viên bao nhiêu năm, sức quan sát của anh rất cao, mỗi một động tác, lời nói của người đối diện luôn có thể làm anh nhận ra tính cách thật sự của họ như thế nào.

Nếu để ý cẩn thận, không có gì khó để nhận ra cả.

Hôm nay là ngày anh làm việc chung với Vương mỹ nữ, chụp một bộ ảnh và quay một đoạn video quảng bá game sắp ra mắt. Nói thật, anh không hy vọng gặp người nọ.

Giờ làm việc đã đến, Vương Tuyết Tình vẫn còn chưa có mặt. Mọi người biết danh tiếng của cô ấy, cũng biết phía sau cô ấy có Vương gia chống đỡ, nên không ai dám nặng lời cả. Chuyện sáng suốt nhất khi tham gia giới giải trí, là học cách im lặng.

Lúc mọi người bắt đầu nhăn mày khó chịu trước thái độ không chuyên nghiệp của Vương Tuyết Tình, cô nàng mới khoan thai đến muộn.

Vị trí ảnh hậu tương lai của cô đang bị người khác đe dọa, vậy mà cô vẫn thản nhiên làm mất lòng bao nhiêu người như vậy, đúng là cô gái đặc biệt, có thể xưng độc nhất vô nhị.

“Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ.”

Vương Tuyết Tình mỉm cười quyến rũ, đuôi mắt vẽ cong lên, khi cười càng thêm xảo quyệt. Cố tình lại quá xinh đẹp, khiến người khác không mất thiện cảm nổi trước nhan sắc đó.

Người khác ái ngại cô, nhưng Cổ Trạch không giống họ, anh không sợ.

“Cô xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Cổ Trạch nhìn thái độ của cô, bực mình lên tiếng.

“Hả? Trễ mới nửa tiếng, anh tức giận làm gì chứ?”

Cổ Trạch quay đầu đi không nhìn cô, vừa để nhân viên trang điểm giúp mình sửa sang lại vừa nói:


“Thật không hiểu sao cô còn chưa bị khai trừ khỏi giới giải trí.”

“Nói chuyện khó nghe như thế làm gì chứ? Người ta đâu có cố tình đến trễ.”

Mặc dù nói vậy, nhưng rõ ràng là cố tình. Nhân viên xung quanh cúi đầu không nói gì, trong lòng thì rủa xả cô không biết bao nhiêu lần.

Giờ làm việc hôm ấy, Vương Tuyết Tình vô tình hay cố ý liên tục nhắc đến chuyện của Hạ Điềm, khiến Cổ Trạch tức giận muốn phát hỏa.

“Cổ ca có biết Hạ Điềm thời gian qua sống thế nào không?”

“Không muốn biết.”

Cổ Trạch vừa thay đổi tư thế chụp ảnh, vừa nhỏ giọng đáp.

“Chà, tin tức trên mạng nhiều như thế, anh cũng nên xem đi.”

“Không hứng thú.”

“Vừa rồi còn có tin, cô ấy gả vào Lạc gia, cuối cùng con sinh ra không phải huyết thống của Lạc Thần đó.”

Câu này, rốt cuộc khiến Cổ Trạch không giữ được bình tĩnh nữa. Anh đưa tay ý bảo dừng chụp ảnh, nói với phía nhà sản xuất game:

“Xin lỗi, nhưng bạn chụp của tôi nói nhiều quá, tôi không tài nào tập trung được. Mọi người dán mồm cô ta lại, hoặc tìm cách để cô ta câm miệng, còn không, tôi không chụp nổi nữa.”

Giọng Cổ Trạch rất to rõ, một lời vừa ra khiến toàn trường lặng ngắt như tờ. Ngay cả Vương Tuyết Tình cũng bị anh nói cho cứng cả mồm, tức giận đỏ mặt:

“Anh dám nói tôi như vậy?”

Đôi mắt xinh đẹp luôn tràn ngập sự dịu dàng của Cổ Trạch trở nên sắc bén, cứng rắn đáp:

“Cô có chụp nữa không? Tốt nhất đừng có nói chuyện riêng trong giờ làm việc. Tôi cảm thấy phiền.”

“Anh…”


Vương Tuyết Tình nghẹn lời ở cổ họng, đang định tiếp tục mắng nhau với anh thì bị quản lý và mọi người chen vào dỗ dành. Hai người này thái độ làm việc sao lại thế này chứ? Thật sự chưa từng thấy… Chẳng lẽ không sợ danh tiếng của mình hỏng hết?

Cổ Trạch nhịn xuống một bụng lửa giận, trong lòng không ngừng nghĩ về lời nói của Vương Tuyết Tình.

Thật ra, anh quan tâm chuyện của Hạ Điềm. Cho dù là với tư cách một người bạn hay một người từng thích cô, anh đều rất để tâm đến cô.

Sau khi gắng gượng chụp xong một loạt ảnh, mọi người cuối cùng cũng giải tán, bởi vì tâm trạng của hai vị diễn viên chính bất ổn, thái độ hợp tác không tốt lắm, có cố tiếp cũng không hoàn thành được trọn vẹn video quảng bá.

Vương Tuyết Tình chải lại mái tóc dài mượt của mình, nhìn tin tức về Hạ Điềm không ngừng nhảy lên trang đầu, nụ cười bên khóe môi càng ngày càng sâu.

Một năm hơn, cô chờ đợi thời khắc này đã rất lâu rồi.

Ả đàn bà kia, cuối cùng cũng bị cô kéo xuống vực sâu. Bây giờ chỉ còn chờ đợi mọi người chôn vùi cô ta, mãi mãi đừng hòng ngóc đầu dậy!

Tin tức tràn lan trên mạng, Hạ Điềm sao có thể không thấy được? Mà Lạc Thần, càng là người bị đả kích lớn nhất.

Chuyện Lạc Y Y không phải con gái anh, ngoài Hạ Điềm, bố, Lạc Hy ra thì còn ai biết nữa chứ? Rốt cuộc là ai tung tin ra ngoài? Chuyện này điều tra không dễ chút nào!

Đang lúc anh điên đầu nghĩ cách khiến Hạ Điềm nguôi giận, thứ này lại trồi lên, chỉ sợ Hạ Điềm sẽ nghĩ là anh làm!

Quan trọng hơn, hiện tại rất nhiều người đều biết Hạ Điềm là vợ của chủ tịch Lạc Hoa. Tình hình nghiêm trọng sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi