VỢ HẮC BANG LÃO ĐẠI: PHU NHÂN CẢM HOÁ SÓI

Chẳng mấy lâu sau thì cả nhà hàng, tứ phía đều nhốn nháo, xôn xao bàn tán về Tư Đồ Vực. Ông ta cắn răng, nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện kia bằng con mắt ngàn tia lửa hận.

“Mày… mày vừa trở về đã…” Tư Đồ Vực trực tiếp chỉ tay vào mặt người đàn ông đó.

Nhưng trái lại đối phương không những không lấy làm sợ hãi ông ta mà còn nhếch khoé môi cười giễu cợt.

“Đây là nghiệp mà anh phải trả, anh cả à!” Người đàn ông nhẹ giọng, lời nói như gió thoảng mây trôi thôi mà lại có tính sát thương vô cùng lớn, tựa hàng ngàn mũi kim khâu rĩ khoét trái tim Tư Đồ Vực.

Xung quanh, những lời chỉ trích, rủa mắng, thì thầm bắt đầu có xu hướng dần to hơn, lọt vào tai Tư Đồ Vực từng câu từng chữ đầy tiêu cực.

“Bảo ông ta mang họ Tư Đồ đúng là một xa xỉ phẩm!”

“Tư Đồ Vực không bằng một loài súc vật nữa! Đúng là báo ứng, bây giờ thì xong rồi, mất vị trí gia chủ đã là gì? Ông ta thậm chí đang có nguy cơ ngồi tù khá lâu đấy!”

Tư Đồ Vực bấy giờ như một ngọn lửa cháy phập phồng còn bị đổ thêm dầu. Mặt mũi ông ta trợn trừng, từng ngũ quan đỏ mẫn lên. Ngay sau đó, ông ta trở nên kích động, đột ngột nhào đến chỗ người đàn ông bận Âu phục kia, tay phải co lại thành một đấm chuẩn bị tác dụng lực vào má người nọ.

CHÁT…

Cả không gian nhà hàng rộng lớn lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Một cái bạt tai vừa đau vừa rát giáng xuống đôi gò má nhô cao của Tư Đồ Vực. Lực đánh mạnh tới nỗi ông ta lộn nhào ra thềm đất lạnh lẽo. Trên tấc thịt màu đồng xuất hiện vết xước có màu đỏ chảy nhẹ.

Tư Đồ Vực quệt tay vào má phải, không ngờ chính là máu thật. Ông ta chau mày sâu, liếc nhìn người vừa đánh mình ra nông nổi này. Người đánh gã chẳng phải là người đàn ông lịch thiệp nào đó mà lại là cậu em út Tư Đồ Vũ.

Tư Đồ Vũ phải nói tức giận không kém cạnh, tay trái cầm tờ giấy trắng của chú ta cũng còn hơi run rẩy. Chú ta mạnh bạo vò tờ giấy nhàu nhúm rồi ném thẳng về phía Tư Đồ Vực.

“Khốn nạn! Anh đúng là khốn nạn! Anh gϊếŧ cha đã đành… hãm hại em dâu thì xem như đã đủ tội lỗi… bây giờ… bây giờ thậm chí chuyện của mấy năm về trước, chuyện Nhị Thiếu gia Tư Đồ Phong bị đuổi khỏi Tư Đồ gia cũng một tay anh dàn xếp hãm hại!” Tư Đồ Vũ quát lớn, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy câu nói của chú ấy.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Tư Đồ Vực, ông ta cuống cuồng mở tờ giấy kia ra xem. Không ngờ tờ giấy có hai mặt chữ, một mặt là bằng chứng ông ta gϊếŧ cha mình, một mặt khác là bằng chứng ông ta vu oan cho Tư Đồ Phong làm trái lệnh gia tộc.

Gã nhìn người đàn ông tướng tá cao ráo, phong thái đầy oai vệ, cánh môi liền lấp bấp: “Mày… mày lần này… trở về đều đã có kế hoạch trước?”

Người đàn ông gật đầu mỉm cười, trông vô cùng dịu dàng, ôn nhu nhưng câu nói sau đấy bật thốt ra từ miệng ông lại cho thấy ông không những cao tay mà còn rất mưu sâu kế hiểm: “Không phải tự dưng tôi biến mất ngần ấy năm rồi lại đột ngột trở về. Tất cả đều dành cho ngày hôm nay!”

Dứt câu, bên ngoài nhà hàng đột nhiên có mấy tiếng còi xe cảnh sát kêu âm vang. Tư Đồ Vực như chết sững khi trước tầm mắt ông ta là cả một đội người mặc cảnh phục uy nghiêm tiến vào nhà hàng đang sải bước tự tin đến chỗ ông ta.

Chiếc còng số tám bằng sắt giơ lên trời rồi đáp xuống làm một tiếng “cạch” vào hai cổ tay Tư Đồ Vực, “Tư Đồ Vực, ông có tội gϊếŧ người bằng hung vật và chất kịch độc hoá học! Ông đã bị bắt, mời đi theo chúng tôi!”

Ông ta lủi thủi đứng dậy, theo đoàn cảnh sát rời khỏi đây. Trước khi đi khuất, ông ta quay đầu ngước nhìn người phụ nữ ngồi ở một góc sân khấu đang tự ôm toàn thân mình run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa tuôn rơi.

Dương Di, cô ấy chắc sẽ khó có thể vượt qua cú sốc này…

Ở một phía khác, Chư Nhị với đôi đồng tử co giật không thôi, cô toan muốn chạy tới chỗ người đàn ông vừa đến kia, muốn xác nhận xem trước mắt mình ông rốt cuộc là người thật hay do cô ảo giác. Nhưng Hạc Lập Duân đã nhanh chóng tóm giữ cánh tay Chư Nhị lại, giọng hắn thấp trầm: “Đừng vội, tôi đưa em ra khỏi đây bằng đường khác!”

Chư Nhị vốn đã rất mất bình tĩnh, tuy nhiên suy cho cùng cô và hắn cũng là khách không mời mà tới. Hắn nói đúng, sảnh chính quá đông đúc, nếu cô đột ngột xuất hiện càng thêm ồn ào. Đành vậy, Chư Nhị theo sau Hạc Lập Duân rời đi từ cửa phụ.

Tư Đồ Vực ngồi lên xe cảnh sát, bánh xe lăn đều càng lúc càng cách xa nhà hàng. Khách khứa cũng chẳng mấy lâu đã giải tán về hết. Người đàn ông diện Âu phục trắng khi này mới thảnh thơi tản bộ trên con đường có thảm đỏ nối từ cửa lớn ra ngoài.

“Cha!” Đột nhiên, giọng nói vừa thanh vừa trong truyền đến. Gót giày giòn giã của ông cũng chực dừng lại.

Ông quay đầu, mái tóc đã loáng thoáng vài sợi bạc tung bay nhè nhẹ theo gió đêm tịch mịch. Hốc mắt Chư Nhị nhoà đi vì lệ cũng chẳng thể nào xoá mờ được hình bóng của ông. Người đàn ông với bờ vai rộng như có thể chống đỡ cả đất trời ấy, người đàn ông có ánh mắt hiền dịu mà hơi đượm buồn kia, đích thị không thể là ai khác ngoài cha cô, Tư Đồ Phong!

Chư Nhị không màn tất cả các bậc cầu thang thấp có phần nguy hiểm nếu trượt chân vẫn chạy hết tốc lực về phía ông. Cánh tay ốm yếu xoè ra ôm chầm lấy thân thể cô hằng đêm chờ đợi. Cũng chẳng ngại khóc sụt sịt làm ướt đẫm gấu áo Tư Đồ Phong.

Tư Đồ Phong bất ngờ hơn thế, con ngươi đen láy của ông dãn nở. Ông túm chặt hai bả vai Chư Nhị, giọng cũng trở nên ồm ồm: “Con… con… con là Nhị Nhị? Là Nhị Nhị thật sao?!”

Chư Nhị nói không nên lời, bao nhiêu hạnh phúc bị cảm xúc nghẹn ngào kìm nén xuống cổ họng, chỉ có thể ra sức gật đầu.

Tư Đồ Phong chăm chú quan sát cô, từ gương mặt đã trưởng thành như một thiếu nữ đến chiều cao và hình dáng cũng thay đổi theo thời gian. Ông sợ không phải cô nhìn ông nhầm mà ông sợ Chư Nhị đang đứng trước mặt ông là ảo ảnh.

“Cha… hức… tại sao cha lại đi lâu như vậy chứ? Tại sao cha nỡ bỏ con và mẹ… hức… cha thật sự không biết, con nhớ cha đến mức nào…”

Chư Nhị cứ thế oà lên như một đứa trẻ, bao nhiêu xúc động theo nước mắt và lời nói dào dạt. Tư Đồ Phong ôm cô con gái bé nhỏ vào lòng, chính ông cũng hận mình thấu xương vì bao năm qua đã không thể bảo vệ tốt vợ con ông.

“Ta xin lỗi con! Ngàn lần xin lỗi con! Ta đã về rồi! Cha của con đã về rồi, thời gian sau này ta sẽ không bao giờ để con chịu uất ức nữa, được chứ?”

Hai cha con sau gần mười năm mới được trùng phùng nên ôm nhau khóc thảm thiết. Chư Nhị khóc đến độ hai mắt nóng ran, mũi thì nghẹt nghẹt khó chịu cũng chẳng thể ngớt lại.

Tầm nửa tiếng sau, khi cả cô và ông dần bình tĩnh, lúc này Tư Đồ Phong mới nhận ra có ai đó vẫn luôn đứng nhìn hai người từ đằng xa. Ông ngẩng mặt lên, người đàn ông khí thế như một con rồng, cao cao tại thượng, gương mặt điềm tĩnh với đường nét sắc sảo, dáng người cường tráng đập vào con ngươi Tư Đồ Phong. Vấn đề là hắn không nhìn Tư Đồ Phong, ánh mắt luôn dán chặt vào bóng lưng gầy gò của Chư Nhị.

Tư Đồ Phong nhíu mày, cuối cùng phát hiện trên ngón áp út của con gái có vật gì cứ sáng lấp lánh. Ông nâng đôi bàn tay nhỏ của cô xem, hắng giọng hỏi: “Nhị Nhị, sao trông con lạ lắm… con nói cha nghe, mấy năm cha đi con đã trải qua chuyện gì?”

Chư Nhị thấy cha bỗng chú ý đến chiếc nhẫn cầu hôn mà Hạc Lập Duân trao cho cô bữa trước, vội rụt tay lại, miệng cười tủm tỉm: “Cha, Nhị Nhị lớn rồi!”

Tư Đồ Phong nheo mắt, ông vốn là người tinh anh nên sớm đoán ra được biểu hiện của con gái thế này là thế nào: “Nhị Nhị, con kết hôn rồi?”

Chư Nhị gãi đầu đầy lúng túng: “Cha sẽ không tức giận chứ?”

Một tia sét vừa đánh xuống thân thể Tư Đồ Phong thì phải? Ông cuộn tay lại thật tròn, nghiến răng ken két, xem ra người làm cha như ông đi mấy năm cũng coi như gã luôn con gái mình cho người ta rồi à? Con gái gã rồi thì bát nước cũng đổ đi luôn thế sao?

“Ha ha, cha không tức giận đâu… ngược lại là vô cùng điên tiếc!” Tư Đồ Phong ban đầu cười cười hiền hoà, một giây sau đã toả ra sát khí. Ông hướng mắt về phía Hạc Lập Duân, hô: “Cậu kia! Mau lại đây!”

Chư Nhị bắt đầu lo lắng, lẽ nào cha không có thiện cảm với hắn ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi