VÔ HẠN CƯNG CHIỀU: TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU

Mà tối hôm nay Nam Cung Hạo Thiên đến bar Angle để giao lô hàng cho bang Xà Tinh.

Bar Angle, phòng VIP

Trong phòng không khí vô cùng lạnh lẽo, nhưng lão đại bang Xà Tinh vẫn vui vẻ với người đẹp bên cạnh.

- Nào, họp tác vui vẻ.

Ông ta giơ ly rượu hướng Nam Cung Hạo Thiên, anh cũng không từ chối ngửa cổ uống cạn.

- Ha ha ha, rất tốt.

Anh sau khi uống xong ly rượu liền nhíu mày, rượu có vấn đề. Hắc Phong thấy biểu hiện trên mặt của anh có chút lo lắng, đang định tiến lên thì bị anh ngăn lại. Nam Cung Hạo Thiên đứng dậy nhìn lão đại bang Xà Tinh bằng ánh mắt giết người, anh lạnh lùng nói

- Tôi còn có việc đi trước.

Nói xong anh quay đi nên không nhìn được bộ mặt giang xảo của ông ta. Ông ta cất tiếng

- Để cô bé này đưa cậu về.

Vừa nói ông vừa ra lệnh cho người con gái mặt bộ đầm màu đỏ rượu tôn lên ba vòng của ả. Ả đi lại quàng qua tay anh nhưng bị Nam Cung Hạo Thiên không thương tiếc đẩy mạnh ả xuống nền

- Muốn sống thì biến.

Trước khi rời khỏi, anh đã ra hiệu cho Hắc Phong xử lý những người trong phòng. Giám bỏ thuốc trong rượu của anh? Họ tưởng Nam Cung Hạo Thiên này là ai?

Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy cả người nóng bừng, anh thầm rủa một tiếng chạy xe nhanh nhất có thể về biệt thự. Mà lúc Vương Tử Huyên đợi anh chưa đầy nửa tiếng ngoài sần đã truyền đến tiếng động cơ. Cô vui vẻ ra ngoài đón anh, nhưng khi Nam Cung Hạo Thiên thấy cô mặt anh khó coi đến bao giờ hết.

- Sao...còn...chưa ngủ?

Anh nhìn cô khó nhọc nói.

- Em muốn đợi anh về... Anh không khoẻ sao?

Vương Tử Huyên đi lại bên cạnh đỡ lấy anh. Nam Cung Hạo Thiên không nương tay đẩy mạnh cô ra

- Tránh ra, đừng động vào tôi. Không thôi tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Anh lạnh lùng nói, sau đó một mạch đi lên lầu. Cô nhìn anh mà ứa nước mắt, sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Vương Tử Huyên đứng dậy, cô chậm rãi đi lên phòng nhưng bị cảnh trước mắt doạ sợ.

- Anh làm gì vậy? Sao lại tự làm mình bị thương?

Cô nhanh chóng đi lại chỗ anh giật lấy chiếc kéo trên tay anh quăng ra xa.

- Anh...bị thương rồi, để em băng bó cho anh.

Vương Tử Huyên giọng run rẩy nói, nhưng chưa đi được vài bước đã bị một lực mạnh đẩy ngã cô xuống sofa. Sau đó có thứ gì đó mềm mềm áp xuống đôi môi của cô. Anh hôn cô ngấu nghiến, khiến môi cô bật máu. Vương Tử Huyên nhíu mày vì đau, không khí trong phòng có phần quỷ dị.

Nam Cung Hạo Thiên rời đôi môi sưng đỏ của cô, anh hôn lên chiếc cổ trấn ngần của cô, rồi đến xương quai xanh. Những chỗ anh hôn qua đều để lại dấu hôn đỏ đến chói mắt.

- Thiên, anh...làm sao vậy?

Vương Tử Huyên thở dốc nói, cô lấy tay chóng lên ngực anh phản kháng nhưng anh còn nhanh hơn, anh lấy tay cầm hai tay cô khoá trụ lên phía trên. Một lần nữa anh hôi xuống đôi môi của cô.

- Ưm~Thiên, an...h...

"Xoẹt" bộ đồ ngủ của cô, anh không thương tiếc xé rách làm hai. Anh lấy tay xoa nắn nơi đẫy đà của cô, Nam Cung Hạo Thiên cúi xuống ngậm lấy một bên nhũ hoa của cô.

- Ưm...a...Thiên~

Anh rời khỏi ngực của cô hôn xuống chiếc bụng phẳng lì của cô. Anh vừa hôn vừa cắn mút rất mạnh khiến cô đau đớn

- Thiên, đau...

Nam Cung Hạo Thiên không để ý đến phản ứng của cô, không có khúc dạo đầu anh đi thẳng vào trong cô. Cơn đau như xé nát cơ thể Vương Tử Huyên, mặt cô tái mét đau đến rớt nước mắt

- Đau, đau quá...Thiên...đau quá...

Nhưng anh không để ý gì cả, anh luận động một nhanh hơn. Ra vào mạnh bạo hơn, cô không thể làm gì khác đành buông lõng bản thân để cho anh làm gì thì làm.

Vương Tử Huyên nhắm mắt, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Lần đầu tiên của cô bị anh chiếm lấy một cách thô bạo, nhưng Vương Tử Huyên không bao giờ hận anh. Từ giờ trở đi cô là người phụ nữ của anh.

Cô đưa hai tay quàng qua cổ anh, mặt kệ anh bị gì, xem cô là ai cô cũng không bận tâm. Chỉ cần biết, cô yêu anh, nên anh làm gì cô, cô cũng sẽ không hận anh. Vương Tử Huyên chủ động hôn lên môi Nam Cung Hạo Thiên, môi cô khẽ mấp máy

- Thiên, em yêu anh.

Vương Tử Huyên giật mình tỉnh dậy lúc đêm khuya, cả người cô đau nhức như vừa bị chiếc xe tải cán qua. Cô quay sang thấy anh đang ngủ say giấc thì mỉm cười nhẹ. Vương Tử Huyên rút người vào lòng ngực anh, hai tay ôm lấy hong anh. Nam Cung Hạo Thiên đang ngủ cũng quay người lại ôm chặt cô trong lòng. Cô mỉm cười cọ cọ đầu vào ngực anh tìm tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Vương Tử Huyên tỉnh lại lần nữa là lúc bốn rưỡi sáng, cô nhẹ nhàng rời khỏi lòng ngực anh và bước xuống giường. Vừa đặt chân xuống một cơn đau từ hạ thân truyền đến làm cô nhớ đến đêm hôm qua. Vương Tử Huyên quay sang nhìn anh vẫn còn ngủ say thì nở nụ cười nhẹ. Cô đi một cách khó khăn vào nhà tắm, sau khi ngâm nước ấm cô thấy đỡ hơn nhiều.

Vương Tử Huyên bận trên người bộ váy đen cổ cao, mái tóc được thả tự nhiên. Khi cô bước ra phòng tắm đã là hai mươi phút sau. Khi chuẩn bị xong tất cả, cô đi nhẹ nhàng đến chỗ Nam Cung Hạo Thiên, đặt lên khuôn lên trán anh một nụ hôn

- Thiên, vĩnh biệt.

Một giọt rồi một giọt nối tiếp nhau rơi xuống, Vương Tử Huyên kìm nén nước mắt kéo vali rời đi. Cô như một cái xác không hồn, đi về một phương trời vô tận.

Khi bình minh dần hiện lên, cô mới ý thức được bản thân đã rời xa thành phố T. Vương Tử Huyên không mệt mỏi vì phía trước cô là biển rộng mênh mông, trong tiềm thức rất lâu rồi cô đã đến đây cùng với một người nhưng không thể nhớ được mặt người đó. Cô nhìn biển rộng phía trước mà lòng cảm thấy thảnh thơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi