VÔ HẠN CƯNG CHIỀU: TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU

Nam Cung Nguyệt thấy anh đau khổ mà dằn vặt bản thân mình cơn giận không biết đã tiêu tán lúc nào. Nam Cung Nguyệt dịu giọng nói

- Nếu anh yêu Tiểu Huyên thì hãy tìm cô ấy về đi, đừng để quá khứ tiếp diễn lần nữa.

Nam Cung Hạo Thiên đang ngồi dưới đất tự dựng đứng dậy, doạ sợ bốn người đang có mặt tại thư phòng của anh. Nam Cung Nguyệt là người lấy lại tinh thần đầu tiên, vội vàng hỏi anh

- Anh đi đâu?

- Đi tìm cô ấy.

Nói xong anh bước ra ngoài nhưng bị Cố Dạ Bạch chặn lại

- Chủ tử, ngài nên nghỉ ngơi trước.

- Cậu, tránh ra.

Anh gằn từng chữ

- Không được.

- Dưới thân phận chủ tử, tôi ra lệnh cho cậu tránh ra.

Nam Cung Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Cố Dạ Bạch nói. Nhưng Cố Dạ Bạch vẫn không nhân nhượng, hắn nhìn anh nghiêm túc nói

- Vậy mình lấy thân phận là bạn thân của cậu, khuyên cậu nghỉ ngơi.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người không ai dám thở mạnh. Anh tức giận nắm lấy cổ áo của Cố Dạ Bạch, tay vung lên nhưng rồi dừng ở không trung khi nghe câu nói của Cố Dạ Bạch

- Đánh đi, nếu điều đó làm cậu hết tức giận.

Nam Cung Hạo Thiên buông hắn ta ra rồi hướng phòng ngủ mà đi. Cố Dạ Bạch thở dài, hồi này tim hắn muốn rớt ra ngoài nhưng anh chịu về phòng nghỉ ngơi là tốt rồi. Cố Dạ Bạch lấy lại tinh thần, mỉm cười quay sang nói với Âu Dương Chấn Phong

- Đã không sao rồi, chúng ta đi tìm Tử Huyên.

- Được.

Âu Dương Chấn Phong gật đầu rồi quay sang Tư Không Diệp Như nói

- Em về nghỉ ngơi đi, khi nào có tin tức của Tiểu Huyên anh sẽ báo cho em.

- Nhưng em lo lắng cho Tiểu Huyên.

Tư Không Diệp Như nắm chặt tay Âu Dương Chấn Phong nói.

- Ngoan, em đang mang thai đừng suy nghĩ nhiều, về nhà nghỉ ngơi đi.

Âu Dương Chấn Phong khuyên nhủ, cô(TKDN) đang mang thai không nên lao lực quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.

- Phải, anh Phong nói đúng, cậu nên về nghỉ ngơi. Đừng căng thẳng như thế sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng.

Nam Cung Nguyệt gật đầu tán thành nói.

- Vậy được, nhưng phải nói cho mình biết khi có tin tức của Tiểu Huyên.

Không còn cách nào, Tư Không Diệp Như đành đồng ý.

- Giờ tôi đưa Như nhi về, lát gặp ở đây.

- Không vấn đề gì.

Cố Dạ Bạch gật đầu, Âu Dương Chấn Phong cẩn thận dìu Tư Không Diệp Như lên xe. Chiếc xe nhanh chóng hoà vào màn đêm và khuất dần.

Khi về đến biệt thự Âu Dương, anh(ADCP) đỡ Tư Không Diệp Như về phòng nghỉ ngơi rồi xuống phòng khách. Anh vừa ngồi xuống thì Âu Dương phu nhân đã hỏi

- Sao rồi con, đã tìm được Tiểu Huyên?

Âu Dương Chấn Phong lắc đầu, lưng anh dựa vào ghế sofa.

- Đang yên đang lành tại sao lại bỏ đi chứ?

- Chắc nó cảm thấy xấu hổ khi một cô nhi không cha không mẹ cưới một người giàu có.

Âu Dương Tuyết Linh khinh bỉ nói, cô đi rồi thì trong khoảng thời gian này sẽ thuận tiện cho ả ta ra tay trừ khử cô. Và chiếc ghế thiếu phu nhân của Nam Cung sẽ thuộc về ả. Lúc trước là ả không suy nghĩ kĩ mới để cô gả thay, đó là sai lầm của ả. Bây giờ ả sẽ giành lại tất cả. Âu Dương Tuyết Linh cười lạnh trong lòng vì kế hoạch hoàn hảo của mình.

- Em còn nói như vậy nữa từ nay chúng ta không còn là anh em.

Âu Dương Chấn Phong tức giận nhìn Âu Dương Tuyết Linh lạnh lùng nói, sau đó đi ra ngoài. Ả tức giận hét lên

- Anh vì một đứa em không quan hệ mà đoạn tuyệt với em, anh có xem em là em gái không hả?

- Anh không được đi, trả lời em đi chứ? Rốt cuộc ai mới là em gái ruột của anh hả?!

- ÂU DƯƠNG CHẤN PHONG, anh đứng lại.

Âu Dương Chấn Phong vẫn không dừng bước, anh ra xe rồi lái đi. Bây giờ việc quan trọng là tìm Tiểu Huyên, anh không muốn so đo với Âu Dương Tuyết Linh.

- Được thôi, sau này chúng ta không còn là anh em.

- Làm loạn đủ chưa.

Âu Dương Cẩm đặt tờ báo xuống lạnh lùng nói, ông ta nói xong đứng dậy đi vào thư phòng.

- Mẹ, cha mắng con.

- Linh nhi, đừng làm loạn nữa.

Ả nhìn mẹ vào phòng ngủ thì ánh mắt loé lên tia thâm độc.

- Mày đừng trách tao ác, cũng vì mày mà tao mất đi người anh trai, mất đi sự yêu thương vốn có.

- Tao sẽ cho mày biết, Âu Dương Tuyết Linh này không dễ bắt nạt. Tao sẽ cho mày chết không toàn thay.

Âu Dương Tuyết Linh siết chặt nấm đấm, trên môi nở nụ cười lạnh.

Ở nơi khác, người đàn ông bị bóng tối che khuất mặt nhìn hai bóng đen đang đứng trước mặt mình. Một bóng đen lên tiếng

- Lão đại, đây là thời cơ tốt cho chúng ta ra tay.

- Đúng vậy, lão đại. Nếu chúng ta không ra tay sự thật sẽ bại lộ và Mạc Tử Bắc sẽ không buông tha cho ngài.

- Điều tra cô ta đang ở đâu, tìm thấy hai người tùy ý xử trí. Nhớ, không để cô ta sống xót.

Người ngồi trong bóng tối lạnh lùng lên tiếng.

- Dạ.

Sau tiếng "dạ" hai bóng đen biến mất như chưa từng xuất hiện trong căn phòng này.

Người đàn ông trong bóng tối nhếch mép cười

- Mạc Tử Bắc tao sẽ cho mày hối hận, mười mấy năm trước hay hiện tại đều như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi