VÔ HẠN ĐOÀN TÀU



Trong quan tài có một người đàn ông, gương mặt điềm tĩnh như đang ngủ, trên người mặc áo sọc màu xanh da trời, quần dài phong cách kỳ quái.
Đây là một khuôn mặt xa lạ.
Lúc Nhuế Nhất Hòa mở quan tài ra, trên nắp quan tài có rất nhiều vết cào đan xen nhau, bên trong còn rơi vãi rất nhiều vụn gỗ, đây là minh chứng cho thấy sứ giả dẫn đường đã cố gắng thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này.

Nhưng hôm nay nắp quan tài được mở ra, anh ta lại giả bộ ngủ.
Đúng vậy, Nhuế Nhất Hòa nhìn ra được sứ giả dẫn đường đang giả bộ ngủ.
Cũng không cần chứng minh, trực giác nói cho cô biết, đối phương không ngủ thật sự.
Thân là sứ giả dẫn đường lại bị quái vật phó bản thay thế… Một khi trốn thoát, chuyện nên làm nhất chẳng lẽ không phải là gắng hết sức cứu vãn, khiến tất cả trở lại như ban đầu sao? Chẳng lẽ còn tưởng rằng mình là công chúa ngủ trong rừng, chờ hoàng tử đến đánh thức sao?
Đầu óc không bình thường hả?
Nhuế Nhất Hòa lập tức quyết định đậy nắp quan tài lại, hơn nữa còn dùng thuật phong ấn của vu nữ La Thị thêm việc cho anh ta, đảm bảo sau khi quan tài đóng chặt lại, sau này anh ta đừng hòng đi ra.
Nghĩ vậy, cô lập tức làm.
Nắp quan tài vừa khép lại.
“Khụ khụ…”
Một cánh tay chen ra giữa kẽ hở quan tài.
Dù là sứ giả dẫn đường trong truyền thuyết, có địa vị đặc biệt trong số các NPC, sự tồn tại mạnh mẽ mà người chơi không dám không nghe lời, thì khi bị kẹt trong quan tài mấy ngày mấy đêm cũng không thể nào giữ được tinh thần tỉnh táo.

Sắc mặt anh ta tiều tụy, trên môi toàn là vảy máu.
Nhuế Nhất Hòa đè lên nắp quan tài, suýt chút nữa anh ta đã không ra ngoài được.
Nếu như ông lão Lâm Chấn Bang ở đây, có lẽ sẽ cho anh ta uống một ly nước.
Đáng tiếc, ở đây chỉ có thiếu niên tang hệ - Lý Lãng, và cô gái lãnh đạm Nhuế Nhất Hòa.
Bây giờ Lý Lãng còn tưởng rằng người trong quan tài chính là quái vật phó bản có thể đầu độc người khác, nên cho dù cậu ấy biết người bên trong chính là sứ giả dẫn đường, cũng không có ý định muốn đi nịnh nọt sứ giả dẫn đường.
Nhuế Nhất Hòa… Ấn tượng đầu tiên của Nhuế Nhất Hòa về sứ giả dẫn đường cũng không tốt.
Cho nên, hai người hờ hững nhìn anh ta bò ra khỏi quan tài, ngã xuống đất mà không có ai đi đỡ.
Sứ giả dẫn đường ngồi dựa lưng vào quan tài, có vẻ rất yếu ớt, giọng nói khàn khàn.
“Đám người chơi các người lần này quá vô dụng, mất nhiều thời gian như vậy mới phát hiện Vương Thanh vẫn luôn giả trang tôi làm việc.

Lại để tôi đợi chết khô, suýt chút tôi đã không nhịn được tự mình bò ra khỏi quan tài rồi.”
Lý Lãng hỏi: “Anh là sứ giả dẫn đường sao?”
Sứ giả dẫn đường nói tiếp: “Chuyện trước kia các người trải qua là tình tiết cố định của phó bản.


Thân phận của tôi và Vương Thanh giống nhau, đều là người trong quan tài…”
Anh cho rằng người chơi đều là kẻ ngu à?
Lý Lãng hiểu được vấn đề cũng dùng ánh mắt “anh có điên không” nhìn anh ta.
Nhuế Nhất Hòa không muốn nghe mấy lời vì muốn bảo toàn thể diện mà nói liều của anh ta, trực tiếp hỏi: “Anh có thể cung cấp được manh mối hữu dụng gì không?”
Quái vật phó bản giả trang thành sứ giả dẫn đường, nhất định tất cả sẽ phát triển theo hướng có lợi cho anh ta.

Vốn dĩ có lẽ manh mối đều vô dụng, một sứ giả dẫn đường lại bị giam trong quan tài cũng không thể nào có nhiều đầu mối hơn.
Sứ giả dẫn đường ngẩng đầu lên, không vui nói: “Tôi nói chuyện, cô đừng có xen vào.”
Nhuế Nhất Hòa không muốn nói chuyện với anh ta, nắm vạt áo anh ta, xốc lên, nhét anh ta lại vào quan tài.

Nhưng anh ta vẫn còn khua môi múa mép uy hiếp, không ngừng nói… Cho đến khi Nhuế Nhất Hòa đặt sống đao lên cổ tay anh ta.
Lý Lãng đã từng bị cùng một cây đao uy hiếp: ‘Chỉ cần đao không gác trên cổ mình, gác trên cổ người khác thật thoải mái.’
Rốt cuộc sứ giả dẫn đường phát hiện thân phận của NPC đặc biệt không dễ động tới nên cười mỉa nói: “Tôi thừa nhận mình không đủ cẩn thận, bị quái vật phó bản đánh lén.

Mọi người đều lùi lại một bước, cô đỡ tôi ra ngoài, tôi không so đo cô vô lễ nữa.

Để tôi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đưa ra gợi ý chính xác cho các người.”
Từ những người chơi có thâm niên khác nhau, Nhuế Nhất Hòa biết sứ giả dẫn đường là một NPC làm việc đặc biệt.

Những người chơi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt rất nặng, gần như mỗi phút giây đều trực tiếp chết đi.

NPC đặc biệt không hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ cũng sẽ có trừng phạt.
Bản thân phạm sai lầm, còn lừa gạt người chơi y như kẻ ngu, mưu đồ che giấu tất cả.

Nếu như anh ta không làm tròn bổn phận mà bị người khác phá hoại, có thể không tức giận sao?
Đã như vậy còn muốn ngẩng đầu oai phong…
Nhuế Nhất Hòa tức giận mà cười: “Anh còn có mặt mũi nói những lời này sao?”
Đây không phải là chọc vào chỗ đau của người khác sao? Sứ giả dẫn đường bĩu miệng, mặt mũi trở nên âm u đáng sợ, anh ta gằn từng chữ: “Cô, tìm, chết.”
Anh ta còn chưa dứt lời đã thấy trước mắt mình tối lại… Anh ta lại bị giam vào quan tài.
Sứ giả dẫn đường: “…”

Người chơi bây giờ cứng thế à?
Nhuế Nhất Hòa chân thành nói với Lý Lãng: “Cậu nói đúng, tôi không nên mở quan tài.”
Lý Lãng: “…” Ếch chết tại mồm.
Hai người cũng không nhìn thấy, quan tài mạnh mẽ âm thầm rung lên.

Từ một khe hở nhỏ xíu chảy ra một dòng chất lỏng màu đen, nhanh chóng ngưng tụ thành một bàn tay giữa không trung, lặng lẽ đánh úp từ sau lưng Nhuế Nhất Hòa.
Lúc bàn tay sắp chạm đến người cô, một ngọn đuốc còn chưa tắt lửa từ ngoài cửa bay vào, đập lên mu bàn tay màu đen ‘bộp’!
Chất lỏng bị thiêu đốt!
Lúc Nhuế Nhất Hòa quay đầu đã thấy được ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.
Ngọn lửa thần kỳ, cách cô rất gần nhưng không hề nóng chút nào, vô cùng xinh đẹp.
“Chào hai vị.” Đi theo tiếng chào lễ phép là một người đàn ông anh tuấn trên trán có nốt ruồi son đi vào sân nhỏ.

Người đó mặc một bộ quần áo lao động màu xanh sẫm, ống quần cuốn lại, chân đi một đôi giày da.

Trên đầu người đó đội mũ lưỡi trai, vai đeo ba lô, trên balo có một dòng chữ nhỏ màu đỏ ‘Công ty dịch vụ mai táng Một Con Rồng’.
“Tôi là nhân viên công ty dịch vụ mai táng Một Con Rồng, gần đây đã nhận một hợp đồng đưa tang chôn cất.

Bởi vì công ty chúng tôi không đủ nhân viên nên mời hai vị gia nhập vào trong số tám nhân viên, làm đội viên tạm thời, giúp tôi làm việc.

Vậy nên ở đây, hai vị có thể gọi tôi là đội trường.”
Mặc dù phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau, nhưng tướng mạo và giọng nói không thay đổi.

Anh ta chính là anh chàng quản gia… Không, người này đã đổi vai, nên gọi là anh đội trường mới đúng.
“Đồng thời, tôi cũng là sứ giả dẫn đường đại diện của phó bản này.”
Gần như trong khoảnh khắc đội trưởng nói ra thân phận của mình, Lý Lãng lập tức tin anh ta.
Khí chất mạnh như vậy, nhìn qua đã thấy rất lợi hại rồi, không phải sứ giả dẫn đường mà là quái vật phó bản quá đáng sợ.
Sự chú ý Nhuế Nhất Hòa không đặt ở đây, mà là ở con số mà anh đội trường vừa mới nói: “Thêm chúng tôi vào trong tám người?”
Buổi sáng người chơi còn sống có chín người.

Ai đã xảy ra chuyện rồi? Đừng nói là Đan Tiểu Dã nhé.
Anh đội trường nói: “Đúng, tám người.

Chờ người đến đông đủ, tôi sẽ thông báo nội dung công việc.”
Nhưng cô cũng không cần lo lắng quá lâu, vì Đan Tiểu Dã đã vội vã chạy vào.

Nhìn thấy thanh niên anh tuấn đứng dưới gốc cây hòe lớn, cậu ta ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Anh quản gia đã có thân phận mới không hề nhướng mày, lạnh như băng nói: “Cậu có thể gọi tôi là đội trường.”
“Anh đội… đội...!đội trường.”
Đan Tiểu Dã sắp bị chứng cà lăm đột nhiên xuất hiện của mình dọa khóc rồi.

Cậu ta vừa thấy người này đã sợ, trời sinh nhát gan thì thôi đi, lại sợ nhất chính là người có khí chất mạnh mẽ.

Ngày trước cậu ta thường xuyên đến quán cà phê của sếp Nhuế, lại có một người bạn cùng phòng vô lương tâm đề nghị cậu ta: ‘Càng sợ càng phải nghênh đón khó khăn, ở trường thì không sao, sau này ra xã hội lại không dám nói với người khác một chữ thì sao được.’ Cậu ta nghe thấy lọt tai.
Quán cà phê cạnh trường là một trong bảy nơi kỳ dị nhất.
Mọi người đều cho rằng bà chủ không phải người bình thường.

Đan Tiểu Dã hào phóng suy đoán, cô có thể là đặc công hoặc lính đánh thuê nằm vùng trong thành phố, dù sao thì cô cũng rất giỏi… Mặc dù lúc sếp Nhuế không cười cũng khiến người ta sợ hãi, nhưng lúc cười lên lại trông rất dịu dàng, khiến người ta yên tâm.
Sự tương phản này… cũng là nguyên nhân cậu ta dám đến quán cà phê.
Anh quản gia lại khác, anh ta lạnh như băng, nghiêm khắc… Giống như một sự tồn tại có quy tắc, khiến trong lòng người khác sinh ra sợ hãi.
Nhuế Nhất Hòa: “Trưa nay chúng ta ăn gì?”
Đan Tiểu Dã: “…”
Người này khác người kia, cũng có người không sợ anh quản gia.
Anh đội trường không nói lời nào.
Nhuế Nhất Hòa: “Đội trưởng không đặt cơm cho đội viên tạm thời sao? Sứ giả dẫn đường giả còn cho tiền thuê, tiền ăn uống nữa, sứ giả thật nằm trong quan tài lại cực kỳ lười biếng.

Haizzz, tôi liều chết cứu sứ giả dẫn đường thật ra khỏi quan tài, coi như cũng đã tố cáo nhân viên vi phạm luật lệ bằng một cách khác.

Công ty các người nên thưởng gì đó chứ? Kết quả thế nào? Không thưởng thì thôi, khó khăn lắm sứ giả dẫn đường đại diện mới tới mà ngay cả cơm tối cũng không cho nữa… Quả nhiên người chơi là một đoàn thể ở thế yếu.”
Đội trưởng hơi cau mày lại, trong lòng có ý muốn dọa cô, nhưng nhớ tới lần trước ở phó bản kia cũng không dọa được cô… Không chỉ to gan mà còn rất nhạy bén… dễ dàng bắt được điểm mấu chốt.
Là vì thời cơ mình xuất hiện không đúng, khiến cô đoán được chút quy tắc.

Đúng là khó đối phó.
Đối với bản thân anh ta thì việc đi vào phòng bếp là chuyện mất uy nghiêm.
Nhưng nếu muốn nghiêm khắc kiểm soát được lời nói của bản thân như trước kia thì không thể không ăn cơm.


Vì một người chơi, vi phạm quy tắc làm việc trước sau như một là thua hoàn toàn.
Cũng không ai biết, lúc này sứ giả dẫn đường đại diện đã sinh ra cảm giác khó chịu vì bị gây khó dễ.
Nhuế Nhất Hòa: “Trưa nay tôi muốn ăn món "Gà ba cốc", thịt viên sốt xì dầu… Trong phòng bếp có khoai tây, lại làm thêm món khoai tây trộn muối tiêu đi.”
Anh đội trường: “…”
Lại tới rồi, lại tới rồi.
Cô ta lại bắt đầu gọi thức ăn rồi.
Anh đội trường trừng mắt nhìn người chơi gan to bằng trời kia, cô lại còn cười ngọt ngào với anh ta.

Anh ta nén giận lật nắp quan tài lên, khí thế áp bức như là Tu La đến từ Địa ngục.
Vẻ mặt sứ giả dẫn đường trở nên vô cùng thú vị, có thể dùng bốn chữ “trời long đất lở” để miễn cưỡng hình dung.
“Là ngài…”
Vị sứ giả dẫn đường cao cao tại thượng lại nằm bò trong quan tài khi ở trước mặt người chơi, giống như một bãi bùn bốc mùi, sợ hãi muốn hồn phi phách tán.

Một mùi gay mũi bay ra từ quan tài, bởi vì quá sợ hãi mà tiểu cả ra quần.
Anh đội trường tao nhã gõ nhẹ bao thuốc lá, một điếu thuốc bắn ra, bị ngón tay kẹp lại.

Bật lửa làm bằng bạc không có bất kỳ hoa văn nào ‘cạch’ một tiếng vang lên, châm lửa.

Anh ta nghiêng đầu, hít một hơi thuốc, phun khói mờ ra khắp gương mặt tuấn tú, nốt ruồi son dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ.
“Anh có ba giây để trăn trối.”
Sứ giả dẫn đường thật vội vàng khóc lóc xin tha: “Tôi không muốn chết… Xin anh bỏ qua cho tôi đi.”
“Thời gian trăn trối kết thúc!”
Trên mặt anh đội trường có chút vẻ nóng nảy đến mức khó nhìn ra, anh ta nhẹ nhàng nói: “Lơ là chức trách, gây họa cho người vô tội.

Dựa theo luật lệ, xử anh tử hình.”
Anh ta dứt lời, không gian trong người sứ giả dẫn đường như bị một cỗ máy vô hình hút hết sạch sức sống.

Từ một cơ thể người, anh ta biến thành một tờ giấy thật mỏng.
Anh đội trường phun ra một ngụm khói, khẽ búng tàn thuốc.
Tàn thuốc rơi xuống “tờ giấy” ấy cháy thành một lỗ nhỏ.
Ngọn lửa bùng lên.
Mấy giây sau, một người sống sờ sờ, đã hóa thành tro bụi bởi một cách thức vô cùng hoa lệ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi