VÔ HẠN ĐOÀN TÀU



Lữ Địch: “Ư ư ư…”
Lý Lãng: “Tôi không có bịt miệng cậu.”
Lữ Địch: “Ư tôi… Ư ư ư ư nói.”
Ông lão Lâm Chấn Bang đưa cho Lý Lãng một chai nước: “Độc cương thi đã lan đến não, đầu lưỡi cậu ta bị đơ, không thể nói tiếng người.

Đi mau, hiện tại chỉ có nướƈ ŧıểυ của bé trai mới có thể đè lại độc tính.”
Lý Lãng liếc chai nước kia, cất giọng không vui: “Cái chai này không được, miệng chai quá nhỏ.”
Nhuế Nhất Hòa đang dùng vu thuật trắng cho cậu ấy: “…”
Lý Lãng nhận ra ý sâu xa mình đang nói, mặt đỏ ửng lên.
Chẳng bao lâu sau, Lý Lãng trở về cùng chai nướƈ ŧıểυ bé trai được che che giấu giấu ở sau lưng.
Mạnh Tư Lộ: “Thứ này dùng thế nào vậy? Thoa lên người sao?”
Ghê tởm quá vậy! Chẳng qua để không biến thành cương thi, ghê tởm một chút cũng chẳng là gì.
“Có thể thoa ngoài da, cũng có thể uống vào.

Nếu muốn hiệu quả tốt, vẫn nên uống vào.”
Ông lão Lâm Chấn Bang: “Dáng vẻ này của cậu ta không được rồi, Lãng Lãng, con đút cho cậu ta uống đi.”
Lý Lãng: _
Lữ Địch: “…” Cậu ta có đủ lý do nghi ngờ ông lão đang trị cậu ta.
Nhưng Lữ Địch không dám không uống, uống nướƈ ŧıểυ so với đi tìm chết… Cậu ta lựa chọn uống nướƈ ŧıểυ.

Cho dù là bị đùa giỡn, cậu ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Trong đông y có Ngũ Linh Chi, Vọng Nguyệt Sa, Nguyệt Minh Sa nổi tiếng là từ phân của động vật mà đúng không? Cứ coi như là uống liều thuốc được điều chế đặc biệt đi.
Lữ Địch nhắm mắt uống chai nước có chất lỏng màu vàng nhạt, lại còn không dám lãng phí một giọt.
Ông lão Lâm Chấn Bang ở bên cạnh vuốt chòm râu trắng của mình, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng.
Lữ Địch nhìn thấy ông ấy cười chỉ cảm thấy chói mắt… Khiến người ta khó mà thích ứng.
Vốn dĩ Nhuế Nhất Hòa cảm thấy ông lão không có khả năng lấy chuyện tính mạng ra đùa giỡn, bây giờ lại thấy có hơi không đúng… Ông ấy sẽ không thật sự đang đùa Lữ Địch đấy chứ?
Lúc xe bán tải sắp đi vào trấn nhỏ, nướƈ ŧıểυ bé trai đã phát huy công dụng.

Độc cương thi của Lữ Địch quả thật không còn lan ra, không chỉ như thế, độc tố còn biến mất ở một mức độ nhất định nữa.


Đầu lưỡi cậu ta lưu loát đã có thể nói được, đường đen kinh khủng trong mắt cũng rút đi một phần.
Lữ Địch nghẹn ngào nói lời cảm tạ với ông lão và Lý Lãng.
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa nói một câu: ‘Đáng đời!’
Lúc cậu ta bị thương, Đan Tiểu Dã cũng không có bỏ mặc cậu ta.

Lúc cậu ta gặp nguy hiểm, lại lựa chọn kéo người khác xuống nước đầu tiên… Có thể thấy được nhân phẩm người này không tốt.
Người lái xe vẫn là Nhuế Nhất Hòa, bên cạnh vẫn là anh đội trưởng.
Lữ Địch, người vừa bị quan tài đè, rất muốn ngồi phía trước nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh đội trưởng đông lạnh thành một tấm băng.

Cái lạnh giá từ trong xương cốt khiến cậu ta không dám mở miệng, ngoan ngoãn nuốt lời muốn nói vào trong bụng.
Nhuế Nhất Hòa dẫm phanh ngay tại giao lộ vào trấn, nơi đó có hai người đang nằm chắn đường.
Cô xuống xe xem xét, trên cơ thể của hai người đó có rất nhiều vết thương sâu thấy được xương, là vết thương do bị cào xé, trên làn da còn có vài dấu cắn, vừa nhìn đã biết chính là dấu răng của cương thi.
Kỳ lạ nhất chính là trên cơ thể của hai người kia cũng có một số dấu hiệu bị xơ cứng.
Nhuế Nhất Hòa tiến lên thăm dò hơi thở của bọn họ, phát hiện một người trong đó đã chết lâu rồi, một người khác còn thở.
“Này, anh tỉnh lại đi.”
“Ưm…”
Nhuế Nhất Hòa sử dụng vu thuật trắng, người này khó khăn mở to mắt, hai mắt không có chút thần sắc.
“Trên trấn đã xảy ra chuyện gì?”
Người mới vừa tỉnh lại không trả lời, miệng lúc đóng lúc mở, nói lẩm bẩm không thành lời.
Nhuế Nhất Hòa tới gần hơn, cuối cùng cũng nghe rõ.
Người này đang hát, hát lên giai điệu quen thuộc.
Là giai điệu kỳ lạ của bài hát mỗi khi Na Bà hát lên, câu mà anh ta hát Nhuế Nhất Hòa chưa từng nghe qua.
Anh ta hát: “Người Vong Sơn, cùng trầm luân, mộ địa của chúng quỷ thất hồn khắp nơi.”
Hát hết lần này đến lần khác, đều hát cùng một câu.
Ánh mắt của anh ta ngày càng rời rạc, hé miệng la lên: “Nước giếng có độc…”
Cho dù anh ta đã dùng hết sức lực hô to, giọng nói vẫn rất nhỏ.
Nhuế Nhất Hòa nghe thấy mà lông tơ dựng thẳng lên, sống lưng lạnh lẽo.
Trong nước có độc?
Trong trấn không có nước máy, một phần nhỏ người trong trấn ăn uống đều dựa vào nước giếng.


Trại phòng chỉ có mười mấy miệng giếng, sẽ càng có nhiều người dùng đến nước ở hồ chứa.
Hạ độc trong giếng nước rất dễ dàng.
Hạ độc trong hồ chứa nước thì rất khó.
Ai hạ độc? Có rất nhiều khả năng.
Có phải đêm hôm qua nhóm dân trong trấn đã phát hiện chuyện giếng nước có độc rồi không? Thậm chí có một nhóm nhỏ biến thành cương thi? Bằng không sao không ai đến nhà khách bắt La lão nhị lại! Bọn họ cho rằng con quái vật đáng chết đã chết nên không cần gϊếŧ nữa.
Gϊếŧ chết ông ta, trong trấn cũng không thể quay lại cảnh yên bình được.
Chi bằng chạy nhanh đi…
Cô còn muốn hỏi, người kia đã tắt thở.
Nhuế Nhất Hòa đứng lên, ý thức được tình hình trong trấn có khả năng còn không ổn hơn so với cô nghĩ.
Cố tình bắt đầu từ buổi sáng, chân trời mọc đằng sau đám mây dày kín, che khuất ánh sáng, khiến cho sắc trời tối tăm u ám… Có ánh sáng rất có lợi cho người chơi.
Đúng lúc này, người trong trấn đã chết từ lâu lại nhẹ nhàng giật mình, tiếp theo cả người run rẩy, đứng thẳng lên.

Đôi tay duỗi thẳng về trước, khép lại hai chân, nhảy một bước về trước.
Nhuế Nhất Hòa đối diện với đôi mắt của anh ta, đôi mắt kia bị mảng đen bịt kín, đen như mực, tựa như dã thú phát ra ánh sáng ghê người.
Cảnh tượng như vậy, trước đây cô đã từng gặp một lần.
Chẳng qua thứ biến thành cương thi chính là chó.
Lần này đây chính là người.
Cô chạy về xe, không cần cô gọi, các người chơi đều nhanh chân đi lên xe.

Xe bán tải mới vừa trải qua sự ‘sinh ra’ của một cương thi, thì một thi thể khác cũng động đậy.
Chao đảo, lắc người, giãy giụa đứng lên.
Nhuế Nhất Hòa dùng một quyền đánh vỡ tấm thủy tinh ngăn ghế điều khiển với thùng xe phía sau, hỏi ông lão Lâm Chấn Bang: “Tốc độ biến thành cương thi của bọn họ sao lại nhanh như vậy? Sắp đuổi kịp tốc độ lây nhiễm của virus tang thi rồi.”
Dựa theo kinh nghiệm xem phim cương thi… Không phải là đánh mấy con cương thi nhỏ trước, rồi mới đối phó với một con cương thi trùm mạnh mẽ sao? Còn chuyện cả trấn đều là cương thi với cương thi thì cô chưa từng thấy qua.
Chuyện này không khoa học!
Chỉ có tang thi, thường thì vừa xuất hiện sẽ lây bệnh cho cả thành phố, làm không tốt thì cả thế giới sẽ dính vào.
Ông lão Lâm Chấn Bang cũng chảy mồ hôi lạnh đầy đầu: “Chuyện này có thể do bị mặt nạ phán quan ảnh hưởng, bản án mới khiến cho sự biến hóa của độc tố cương thi xảy ra biến đổi không lường được…”
Tuy rằng mặt nạ phán quan đã nát… Nhưng độc tố dị biến rất có thể là do chuyện lúc trước mặt nạ phán quan bị vỡ nát.

… Mặt nạ phán quan quá kinh khủng.
Người dân trấn Vong Sơn không ít, nếu muốn toàn bộ thị trấn đều trầm luân, số lượng cương thi không đủ nhiều, sức hút của độc tố cương thi quá yếu, trong trấn sẽ xuất hiện cá lọt lưới.
Vì để người bị xét xử đi theo bản án đã gắn với vận mệnh, nó thậm chí có thể thay đổi tính chất của độc cương thi…
May mà mặt nạ phán quan đã bị hủy diệt.
Nhuế Nhất Hòa nhấn mạnh chân ga, vừa nhìn đường vừa hỏi: “Lữ Địch không sao chứ?”
“Vẫn ổn.” Ông lão Lâm Chấn Bang nói: “Chúng ta cũng không phải người của trấn Vong Sơn, độc cương thi trên người cậu ta không xảy ra biến dị.

Tôi cảm thấy sự lan rộng chất độc của cậu ta nhanh hơn chúng ta là do vấn đề thể chất… Hơn nữa do bị thương, sức chịu đựng bị yếu đi.”
Nhuế Nhất Hòa lại hỏi: “Cương thi có thể ra ngoài vào ban ngày sao?”
Ông lão Lâm Chấn Bang: “Lúc có mặt trời thì không được, trời âm u ra ngoài sẽ khó chịu… Sắc trời hiện tại, không khác mấy với lúc bọn họ ra ngoài vào buổi tối.”
Tiếng xe vang lên thu hút đám cương thi đang quẩn quanh trong trấn, chúng kết thành từng nhóm nhảy đến đường lớn.

Một cảnh tượng thật buồn cười, Nhuế Nhất Hòa ngồi ở ghế lái nhìn khắp nơi, trong đầu vang lên bản nhạc nền… Con thỏ trắng nhỏ trắng rồi lại trắng, hai lỗ tai dựng thẳng lên, nhảy nhót thật đáng yêu.
Anh đội trưởng bật lửa, hút thuốc trong chiếc xe xóc nảy, động tác tiêu sái, sau khi nghe thấy giai điệu trong miệng cô… Phỏng cả miệng.
“Hở, tôi hát ra tiếng sao?”
Nhuế Nhất Hòa chẳng có thành ý xin lỗi gì cả: “Rất xin lỗi nha! Anh đội trưởng.

Anh phải thật cẩn thận đấy, khuôn mặt xinh đẹp này mà bị phỏng thì thật đáng tiếc đó nha.”
Nói xong, lại dẫm chân ga.
Anh đội trưởng: “…”
Nhiều cương thi như vậy, sao lại không dọa cho cô sợ hãi chớ?
Nhuế Nhất Hòa đã nghĩ kỹ rồi, không phanh xe mà trực tiếp cán nghiền qua.

Cô đâm bay hai con cương thi, quay đầu hỏi: “Kế tiếp nên đi thế nào?”
Anh đội trưởng không thèm trả lời cô, nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến anh ta không mở miệng không được: “Đằng sau cửa doanh trại nhà họ La có một con đường nhỏ, có thể thông với Phong Thủy Bảo Địa của Vong Sơn.”
Từ trại phòng nhà họ La lên Vong Sơn phải đi qua hàng trại phòng.

Nói như vậy, là không thể lái xe, con đường quá hẹp xe vào không được.

Có một đoạn đường rất dài, các người chơi phải khiêng quan tài…
Nhuế Nhất Hòa: “Không có đường khác sao?”
Cô hoài nghi anh đội trưởng có ý định trả thù, trong lòng thầm mắng: ‘Quỷ hẹp hòi.’
Anh đội trưởng: “Không có.”
Trong giọng nói của anh ta mang theo đắc ý nho nhỏ khó mà phát hiện, hiển nhiên là vì cô gặp tình cảnh gian nan mà vui sướng.
Sứ giả dẫn đường có liên quan đến vấn đề phó bản nên không thể nói dối… Nhuế Nhất Hòa hít một hơi thật sâu, quay đầu hỏi: “Lý Lãng, cậu có thể đi không?”

“Có thể.” Lý Lãng ở trong xe đi dạo hai bước: “Để tôi đến khiêng quan tài!”
Nếu cậu ấy đã nói vậy, Nhuế Nhất Hòa tin tưởng cậu ấy có thể đi.
“Còn tôi thì làm sao bây giờ?”
Lữ Địch kinh hoảng hỏi: “Các người ai cõng tôi?”
Không ai lên tiếng.
Lữ Địch: “Mạnh Tư Lộ, xin anh cõng tôi lên núi được không? Chờ rời khỏi phó bản, tôi lấy hết điểm thưởng trả cho anh xem như cảm ơn…”
Mạnh Tư Lộ kiến quyết từ chối.
“Nếu không có chuyện lúc trước, tôi có thể vì điểm thưởng mà vất vả một chút.

Nhưng hiện tại tôi đã biết cậu là hạng người thế nào… Dưới sự bao vây của cương thi mà cõng cậu trên lưng? Tôi sợ lúc cậu gặp nguy hiểm sẽ đẩy tôi ra… So với điểm thưởng, mạng càng quan trọng hơn.”
Ông lão Lâm Chấn Bang thấy Mạnh Tư Lộ từ chối, nên cũng không nói tới chuyện điểm thưởng không thể giao dịch.
Lữ Địch cúi đầu, lẩm bẩm: “Cho nên các người muốn bỏ tôi lại…”
Nhuế Nhất Hòa: “Tới rồi, xuống xe.”
Ông lão Lâm Chấn Bang là người đầu tiên xuống xe, tay cầm một thanh kiếm nhỏ được tạo từ các đồng tiền ghép lại, chém vào con cương thi đang nhảy ra từ hẻm nhỏ.
Kiếm nhỏ nhẹ nhàng cắm vào giữa mày của cương thi, miệng vết thương trào ra một luồng khói nhẹ.

Chờ ông ấy rút kiếm ra, cả người cương thi lập tức bốc lửa ở nhiều chỗ ‘bùm bùm’ nổ mạnh, ngã xuống đất không dậy nổi.
Đan Tiểu Dã trợn mắt há hốc mồm: “Ông nội Lâm, ông thật lợi hại!”
Tô An Dao và Mạnh Tư Lộ thấy dáng vẻ ông ấy đối phó với cương thi nhẹ nhàng như thế, nên sau khi ông ấy xuống xe cả hai đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Lãng là người thứ hai xuống xe, cậu ấy muốn khiêng quan tài.
Lữ Địch còn ở trên xe.
Lý Lãng đang chuẩn bị nói với Lữ Địch: ‘Cậu bò lên quan tài đi.’
Bị dạy dỗ chút cũng phải… Tốt xấu gì cũng là mạng người, có thể kiên trì đến mai hay không thì phải xem ý chí của cậu ta thôi… Nướƈ ŧıểυ bé trai có thể cho, nhưng chuyện tìm gạo nếp cho cậu ta thì không thể.
Lý Lãng nghĩ thầm, tôi cũng chả phải thần thánh.
Nhưng Lý Lãng mới vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lữ Địch nhìn mình với ánh mắt âm u sởn cả tóc gáy, cậu ấy không khỏi sửng sốt, lời đến bên miệng còn chưa kịp nói ra.
“A a a…”
Lữ Địch thét chói tai.
Cậu ta muốn kéo cương thi tới!
Tô An Dao: “Đi nhanh đi! Cậu ta điên rồi.”
Tô An Dao vẫn luôn trầm mặc kiệm lời đã thấy hết được mọi chuyện, không che giấu sự ghét bỏ của bản thân với Lữ Địch, kéo Lý Lãng: “Đừng động vào cậu ta, chúng ta mau lên với ông Lâm.”
Lý Lãng gật đầu, không thèm nhìn Lữ Địch một cái.
Lữ Địch cười to như tên điên: “Tôi sống không nổi, các người cũng đừng hòng sống… Đồng quy vu tận đi!”
Cương thi nghe được tiếng thét, chúng bò từ thùng xe vào bên trong xe, Lữ Địch lại bắt đầu sợ hãi, khóc lóc thảm thiết hét lớn vào hẻm nhỏ không người: “Đừng đi mà… Cứu tôi đi! Các người quay lại… Cứu tôi đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi