VÔ HẠN ĐOÀN TÀU



Hoàng hôn buông xuống phía tây, ánh sáng lấp đầy sườn đồi cỏ hoang.

Mấy con chim cao nửa người rơi xuống nóc xe ở phía xa, lông đen, đôi mắt đỏ, mỏ được bao phủ bởi nước màu đỏ xen trắng.

Cậu Bạch liên tưởng đến óc của con người liền sợ hãi trốn ra sau Nhuế Nhất Hòa.

Những chuyện xảy ra gần đây, giống như một cơn ác mộng không bao giờ có thể tỉnh lại, anh ta chỉ là một tên con nhà giàu ăn chơi lại tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng não bắn tung tóe.
Nếu là trước đây thì anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Nếu tôi có thể sống sót, tôi phải là một người tốt.”
Cậu Bạch nức nở nói: "Chim ơi chim, mày đừng có mà đến đây đấy."
Nhuế Nhất Hòa không hề thông cảm với anh ta, có thể làm ra chuyện *** với phụ nữ thì xưng tội là chuyện nên làm, nhưng không phải sám hối là có thể hết tội.

Vết thương đã hình thành, biết sai có thể sửa ư, chỉ là một cụm từ vô nghĩa.
Nhưng những con chim này đúng là hơi kỳ lạ, chúng cứ mổ mãi vào thân xe.

Nhuế Nhất Hòa đi đến gần chiếc xe, một con chim lớn thấy cô ấy đến gần nhưng không sợ hãi bỏ chạy mà còn coi như cô ấy không tồn tại.

Nó dễ dàng dùng mỏ của mình mổ rách nóc xe, sau đó vươn mỏ vào mổ tóc của Lão đại.
Nhuế Nhất Hòa lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đám chim đến vì cái xác, chúng ăn xác.
Cô nhặt cành cây bên cạnh để xua đuổi con chim to lớn kia, cô còn chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị nó tấn công.

Ai ngờ con chim đó chỉ giương cánh bay, lơ lửng trên xe.

Không lâu sau, có thêm nhiều chim bay đến.

Chỉ cần đếm sơ cũng có hơn hai mươi con.
"Chúng ta phải đi thôi."
Ông cụ Trương Căn Miêu vẫn nhìn về phía quan tài, ông cao giọng gọi Nhuế Nhất Hòa, cũng không quay đầu nhìn ra phía sau một cái.

Một bàn tay khô quắt giữ cậu Bạch, tay kia cầm gậy chống, cứ thế đi về phía trước.
Nhuế Nhất Hòa vừa rời khỏi xe thì đám chim to lớn kia cũng đồng loạt bay lên.

Cô quay đầu nhìn lại, cả chiếc xe bị đám chim vây kín, chỉ còn một cái bánh sau lộ ra ngoài.
Ban đầu là ông cụ kéo cậu Bạch đi phía trước.
Đi được một đoạn, cậu Bạch đi cạnh Nhuế Nhất Hòa, ông cụ chống nạng đi ở phía sau.
Mười phút sau, Nhuế Nhất Hòa đi ở phía trước, cậu Bạch cõng ông cụ đi phía sau.
"Tôi còn chưa cõng ba tôi bao giờ, còn chưa cõng mẹ tôi.

Thứ nặng nhất mà người hai mươi sáu tuổi như tôi từng vác chỉ có quả tạ.” Cậu Bạch thở hồng hộc, còn không quên hùng hùng hổ hổ: "Lão già, ông có phúc thật đấy."
Ông cụ Trương Căn Miêu không để ý tới anh ta, từ khi hoàng hôn buông xuống núi, ông ta giống như đang ấp ủ cái gì đó.

Cả khuôn mặt nặng nề, hầu như không nói chuyện với hai người.
Cậu Bạch vì mạng sống mà phải cõng người, nhưng trong lòng lại rất tức giận.

Thấy ông cụ không quan tâm đến lời nói của mình thì bắt đầu trở nên khắc nghiệt: “Đừng nói là ông đang nghĩ lát nữa gặp lại tình nhân cũ thì nên nói gì để thuyết phục ả ta đó chứ?”
Nhuế Nhất Hòa thấy Trương Căn Miêu trừng cậu Bạch một cái, chỉ vào bên phải nói: “Anh nhìn cái kia đi."
“Mẹ chứ!”

Đó là một vài ngọn lửa màu trắng pha chút màu xanh lá cây, nó trôi nổi trong không khí, có gió thổi qua thì lắc lư.
Cậu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa hất ngã ông cụ: “A a a, cái gì vậy? Dọa chết cha tôi rồi."
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy cả hai người đều không bình thường.

Một người không biết là chưa thấy sợ hay là sợ quá mức mà dám đùa giỡn với ông cụ Trương Căn Miêu, hoàn toàn không ý thức được ‘tình nhân cũ’ đó chính là nữ quỷ có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

Một người cố ý trêu ngươi kẻ còn lại, hoàn toàn không nhớ ra mình đang nằm trên lưng người khác.

Nếu ông ta rơi xuống thật, chẳng lẽ người yêu của ông ta lại xông lên đỡ ông ta chắc?
Đang lúc cảm xúc căng thẳng nhất, đám lửa quỷ bỗng nhiên bay tới gần, cùng với đó còn có tiếng xào xạc như có thứ gì đó đang bò trong cỏ, còn bò rất nhanh, đã sắp đến gần chỗ họ.
Phản ứng đầu tiên của cậu Bạch chính là bỏ lại ông cụ, tự mình chạy trốn.
Nếu không Nhuế Nhất Hòa nhanh mắt nhanh tay đỡ ông lão một cái, chỉ sợ ông ta sẽ bị khiêng đến cạnh quan tài mất.
Nhưng cậu Bạch cũng không khá khẩm hơn, ngã xuống đất chỉ biết thét chói tai.
"Được rồi, anh bình tĩnh đi.” Nhuế Nhất Hòa đạp anh ta một cái: “Không có gì cả, là tiếng gió thôi, đi nhanh thôi."
Thực tế thì đó không phải tiếng gió thổi cỏ khô, thực sự có thứ gì đó trong bụi cỏ.

Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy một đôi cánh tay thối rữa từ bên trong vươn ra, làn váy màu xanh vô cùng nổi bật.
"Đừng nhìn.” Cô thúc giục hai người nhanh chóng rời đi.

Bây giờ trời đã tối, đôi mắt vẫn chưa thích nghi với ánh sáng quá mờ nên không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

Nhìn không rõ còn tốt hơn nhìn thấy quá rõ ràng, đỡ cho tên cậu Bạch đó sợ mềm chân.
Càng đi về phía trước càng thấy lạnh, nhiệt độ xung quanh dường như đang giảm rất nhanh.

Đã có thể nhìn thấy quan tài, Nhuế Nhất Hòa chợt cảm giác vùng hoang dã vắng vẻ xung quanh trở nên ồn ào, dường như trong bụi cỏ có rất nhiều đôi mắt đang dõi theo ba người.
Ông cụ Trương Căn Miêu bỗng mở miệng: “Hôm nay đã chết mất mấy người?"
Nhuế Nhất Hòa không biết ông ta hỏi cái này làm gì, lại mơ hồ nắm được một chút manh mối.
"Ba."
Ông cụ Trương Căn Miêu lại hỏi: "Hôm qua thì sao?"
"Hai.” Nhuế Nhất Hòa lặng lẽ chen vào đứng giữa ông ta và cậu Bạch, không chờ ông ta hỏi tiếp đã nói: “Ngày hôm trước một người."
Ông cụ Trương Căn Miêu thấp giọng lẩm bẩm một câu, Nhuế Nhất Hòa không nghe rõ ràng, nhưng cô đoán ông ta nói là: "Vậy thì cũng gần gần rồi."
Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu, nhưng trên mặt Nhuế Nhất Hòa lại không để lộ bất cứ sự khác thường nào: “Tiếp theo phải làm sao bây giờ?"
"Sau đây, tôi sẽ đứng tại chỗ gọi Cẩm Bối.”
Giọng nói của Trương Căn Miêu bởi vì khẩn trương mà có chút khô khốc, ông ta nhìn Nhuế Nhất Hòa rồi nói: "Cô trốn sang bên cạnh quan tài, thấy tôi ôm cô ấy thì phải đặt gương trang điểm lên ngực thi thể ngay."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, sau đó nâng cằm nhìn về phía cậu Bạch: “Anh ta thì sao?"
Cậu Bạch: “Đúng vậy! Còn tôi thì sao?"
Anh ta chẳng muốn đi cùng ai cả.

Một người phải ngồi xổm bên cạnh quan tài, nghĩ xem sợ biết mấy.

Một người còn kinh khủng hơn, ông ta còn đòi ôm nữ quỷ.

Ai mà ôm cho được.
Sau đó, cậu Bạch đã bị ông cụ Trương Căn Miêu giơ tay đánh ngất xỉu.

“Đây là để tránh việc chút nữa cậu ta cứ lải nhải làm Cẩm Bối giật mình, cũng là để bảo đảm an toàn cho cậu ta.


Có tôi ở đây, cậu ta vẫn ngất xỉu, Cẩm Bối sẽ không chú ý tới nữa."
Nhuế Nhất Hòa đoán Trương Căn Miêu mang theo cậu Bạch là vì muốn tiền của anh ta.

Dù sao Trương Căn Miêu có thể làm chuyện lừa đảo trong miếu, chứng minh ông ta rất thiếu tiền.

Cậu Bạch may mắn sống sót, ông ta có công lao.

Nhỡ nữ quỷ mà phát điên thì tiền ấy cũng phải nhường chỗ cho mạng sống.

Cậu Bạch có thể là là do tiện tay, nhưng nhất định là lựa chọn tối ưu.
Cô ném cho cậu Bạch một ánh mắt thương hại, nhưng cũng không có mấy thành tâm cầu nguyện cho anh ta.

Hy vọng tiền của anh thực sự có đủ sức hấp dẫn, có thể làm cho ông cụ này thương xót anh thêm một chút, bảo vệ anh ta thoát khỏi số phận tối nay.

Một phút sau, Nhuế Nhất Hòa trốn ra đằng sau quan tài, cô lấy nắp quan tài che kín thân thể nhưng tư thế cơ thể thì hơi khó chịu, cô yên lặng theo dõi chặt chẽ tình hình của ông cụ.

Như ông ta vừa nói, ông ta đang gọi nữ quỷ ra.
“Cẩm Bối, Cẩm Bối, anh là anh Căn Miêu.

Anh đến gặp em đây."
“Anh nhớ em rất nhiều!”
“Cẩm Bối, em có ở đó không? Ra ngoài gặp anh đi."
Gọi như vậy trong gần mười phút, hét đến mức giọng nói của ông cụ khàn khàn, nước mắt chảy ngược chảy xuôi.
Một cơn gió thổi qua, một người phụ nữ tóc dài mặc váy màu xanh xuất hiện phía sau ông ấy.

Cổ cô ta duỗi dài nghiêng sang một bên, thê thảm kêu lên: “Anh Căn Miêu."
Ông cụ sợ hãi lùi lại một bước, ông ta nhanh chóng giấu đi nỗi sợ hãi lóe lên trong đôi mắt đục ngầu.

Điều chỉnh lại cảm xúc xong, ông ta vươn tay, tựa như muốn chạm vào người trước mặt, lại bởi vì khó nén nỗi lòng đau xót mà rơi lệ, bất đắc dĩ chỉ có thể lau nước mắt.

“Cẩm Bối, có phải em không còn nhận ra anh nữa rồi? Hơn ba mươi năm trôi qua, anh đã già rồi.”
Người phụ nữ nhìn ông ta rồi nói: “Em nhận ra anh."
Nhuế Nhất Hòa nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng biết mọi chuyện đã thỏa đáng.

Cô lấy gương trang điểm ra khỏi chiếc túi đặt sẵn bên cạnh mình rồi nắm chặt nó trong tay.

Cô âm thầm đứng dậy rồi nằm sấp xuống cạnh quan tài.
Cô biết câu chuyện tình yêu từ khi còn nhỏ giữa ông cụ Trương Căn Miêu và Dư Cẩm Bối là thật, hơn nữa cũng phải rất sâu sắc.

Nếu không, ông cụ cũng không dám đến đây, còn chủ động gọi nữ quỷ ra.
Hơn ba thập kỷ trôi qua, ông cụ vẫn tin vào tình yêu đã chôn sâu dưới lòng đất.
Có một tình yêu chân thành và cảm động như vậy, Nhuế Nhất Hòa không sợ Trương Căn Miêu sẽ giúp đỡ nữ quỷ, cũng không nghi ngờ quyết tâm phong ấn nữ quỷ của ông ta.

Bởi vì thứ Trương Căn Miêu tin là tình yêu của nữ quỷ dành cho ông ta, chứ không phải ông ta yêu nữ quỷ như thế nào.


Rất nhiều lần, ông ta không thể che giấu được nỗi sợ hãi của mình khi nhìn con quỷ.
Ông ta muốn phong ấn nữ quỷ không phải là sợ có người vô tội chết đi, mà là sợ nữ quỷ sẽ gϊếŧ mình.
Ông ta sợ chết.
Tại sao ông ta lại sợ một cô gái sẽ gϊếŧ mình? Bởi vì ông ta đã nói dối.
Nhuế Nhất Hòa nhìn về phía thân thể dần dần cứng đờ trong quan tài.

Cô có thể cảm nhận được thi cốt hiện tại khác hẳn cảm giác vừa rồi.

Lại ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, Trương Căn Miêu với mái tóc hoa râm cùng nữ quỷ âm u khủng bố tiến lại gần nhau.
Rõ ràng là một cảnh rất đáng cảm động, nhưng người ngoài cuộc sau khi xâu chuỗi tất cả mọi thứ lại cảm thấy rất mỉa mai.
Cô vứt bỏ mọi suy nghĩ dư thừa, sau đó đưa tai phải về phía quan tài…
"Vù…"
Một đợt khí lạnh tanh tưởi phả vào tai cô.

" Leng keng keng...!đinh đinh đang..."
Một tiếng chuông vang lên, thi thể trong quan tài đột nhiên nắm chặt cổ tay cô, lại có bảy tám bàn tay thối rữa vươn ra từ phía sau, kéo giật cô lại.
Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu nhìn ra cách đó không xa, một người một quỷ sắp ôm lấy nhau một lần nữa kéo dài khoảng cách.

Nữ quỷ vẫn giữ nguyên bộ dáng âm khí đáng sợ, Trương Căn Miêu vốn mang vẻ mặt đong đầy tình ý lại chuyển sang sợ hãi.

Dây thần kinh trên mặt ông ta co giật không tự nhiên, hoảng loạn chạy trốn, ngay cả chiếc nạng không bao giờ rời tay cũng bị ông ta bỏ lại bên đường.
...!Xem ra vẫn không giấu được nữ quỷ.
Nhưng mà chết cô rồi.
Bên trái là một khuôn mặt màu xanh, bên phải là một đôi mắt quỷ không có lòng đen đang nhìn chằm chằm vào cô ở khoảng cách gần.

Nó thè lưỡi ra liếm lên mặt của cô.

Cô không biết sau lưng mình có hai nữ quỷ hay là một con quỷ có hai cái đầu nữa.

Nữ quỷ cách đó không xa không đuổi theo Trương Căn Miêu, thậm chí không nhìn theo bóng ông ta rời đi, mà xoay người, hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Nhuế Nhất Hòa.

Người nằm trong quan tài đang nắm tay Nhuế Nhất Hòa cũng không buông ra, bị động tác lui về phía sau của cô kéo theo mà ngồi dậy.

Cơ thể cô ta giật giật, cứng nhắc quay đầu nhìn cô.
Nhuế Nhất Hòa: “..."
Cô là người ít khi hoảng loạn, cảm xúc sợ hãi có hạn, nhưng bị nhìn chằm chằm cũng sẽ sinh ra cảm giác lúng túng.
Tuy nhiên đây là cơ hội rất tốt, cô có thể sử dụng vật phẩm thần bí ‘Con mắt bí mật’.

Mỗi ngày cô có một lần sử dụng, cô không sử dụng với La Tư Nguyên là vì muốn tìm được cơ hội có thể chạm vào thi thể Dư Cẩm Bối, thí nghiệm vật phẩm thần kỳ có thể sử dụng cho boss trong phó bản hay không.

Nữ quỷ cứ thoắt ẩn thoắt hiện, hầu như không thể sử dụng nó.
Đây chính là thời cơ thích hợp, dù sao cô cũng không cần thoát khỏi nó ngay.
Nữ quỷ không thể trực tiếp gϊếŧ người mà chỉ xuất hiện để dọa người chơi.

Nếu không làm người chơi sợ hãi thì kẻ phải xấu hổ chính là nữ quỷ.
Nhuế Nhất Hòa cứ để họ nhìn thoải mái, tiếp nhận tin tức ngẫu nhiên mà Con mắt bí mật đưa ra.
[Dư Cẩm Bối , nữ quỷ cấp ■■
Không thể tiêu diệt, chỉ có thể niêm phong.
Khả năng: Mỗi ■■ đều là bản thể.

Khả năng khóa mục tiêu chính xác: cấp thế giới; Tấn công tinh thần; Bước nhảy không gian; Bám vào người khác: cấp thấp; Thôi miên tử vong.
Thích các loài hoa dại cỏ dại có sức sống bền bỉ, ghét sự cô đơn và lừa dối.
Vật phong ấn có hiệu quả duy nhất : gương trang điểm sẽ mang lại cái chết.]
"Không thể biến mất, chỉ có thể phong ấn.” Nhuế Nhất Hòa im lặng đọc câu này.


Chuyện này đáng sợ quá đấy! Nhìn một đống đẳng cấp bị làm mờ, còn thêm một chuỗi dài năng lực đi kèm phía sau, nhìn mà đau đầu! Không lâu sau, nữ quỷ phía sau biến mất.
Người phụ nữ nhìn cô từ xa cũng biến mất.
Không biết có phải là ảo giác của Nhuế Nhất Hòa hay không, thi thể kia nằm vào trong quan tài rồi mà vẫn trợn ngược mắt lên trừng cô.
Đây không phải là dấu hiệu của cơn khủng hoảng đã được giải quyết mà là sự khởi đầu của cuộc khủng hoảng.
Nhuế Nhất Hòa còn định bỏ chiếc gương trang điểm trong tay vào trong quan tài, nhưng cô đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều đang lắc lư, nếu không phải cảm giác choáng váng ấy chỉ xuất hiện ở não bộ thì cô còn tưởng là động đất.

Tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, cả người nhẹ bẫng, linh hồn dường như trôi ra khỏi cơ thể, được kéo đến một nơi rất xa.
Cậu Bạch miêu tả, khi tinh thần bị công kích, con người sẽ mơ màng hành động theo bản năng.

Nhưng lúc thức dậy thì những kí ức trước đó sẽ rất mơ hồ.

Nhưng cô đang rất tỉnh táo và không cảm thấy bản thân không kiểm soát được hành vi của mình.

Ngay cả khi cô tỉnh lại thì nó vẫn nằm trong kí ức của cô.
Cảnh vật xung quanh không ngừng thay đổi, dần dần biến thành một cánh cửa chống trộm màu đỏ, ngón tay của cô đang đặt trên khóa vân tay.
Đó là nhà cô.
Bởi vì cô mãi không vào nhà nên cánh cửa tự động mở.

Ba cô đang lục lọi tìm keo dán, ông lẩm bẩm: “Khi không cần thì nó cứ hiện ra trước mắt, khi cần dùng thì lại đi đâu mất tiêu.”
Tivi đang bật, mẹ ngồi ở cạnh một chiếc bàn tròn làm bánh bao, ngẩng đầu lên rồi hỏi cô: "Con ăn nhân thịt bò hay nhân thịt lợn?"
Sắp đến Nguyên Đán, ba cô vừa mua chữ Phúc về định dán, nhưng không tìm thấy keo.

Mẹ mặc kệ ba, chỉ quan tâm đến cô con gái mới về nhà có đói hay không.
Nhuế Nhất Hòa không trả lời, cô nhìn vào trong gương, khuôn mặt của mình vẫn như cũ, nhưng mắt trái có một vòng sáng trắng xoay chậm cạnh tròng mắt màu đen, trong mắt phải có vòng sáng đen mạnh mẽ hơn một chút xoay tròn với tốc độ tương tự.

Cô nhanh chóng hiểu rằng, chuyện cô có thể giữ tỉnh táo có liên quan đến đôi mắt bất thường này.

Tất cả mọi thứ đều rất chân thực, nhưng tất cả đều là giả.
Quái vật khủng bố phá tan cửa sổ xông vào, nó giẫm một cái nát cả ghế sofa.

‘Mẹ’ trốn sau lưng cô rồi kêu cứu.

‘Ba’ muốn bảo vệ vợ con chạy ra ngoài, nhưng không thể kéo Nhuế Nhất Hòa được.
“Con ngẩn người ra đó làm gì? Chạy đi."
Nhuế Nhất Hòa vẫn không di chuyển.

Cô đã từng tự hỏi bản thân, cách tốt nhất để đối phó với sự tấn công tinh thần là gì? Câu trả lời là bất động.
Con quái vật lao đến trước mặt rồi cắn cô.

Nhuế Nhất Hòa vẫn không nhúc nhích
‘Ba’ dùng chổi để đánh nghiêng cả đầu con quái vật, Nhuế Nhất Hòa vẫn bất động, không hề giúp ông.
‘Ba’ bị con quái vật cắn chết, máu phun lên mặt cô.
Cô dùng ánh mắt quan sát thật kỹ, cô lạnh lùng nhìn câu chuyện vô cùng chân thật đang diễn ra trước mặt.

Sau đó, nhiều lần lặp lại với chính mình, tất cả những gì cô nhìn thấy đều là giả.

Có lẽ không muốn cảnh tượng tan vỡ nên liên tục có người tham gia vào câu chuyện, người thân của cô, bạn bè của cô, cũng liên tục có quái vật khủng bố xuất hiện.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện mình có thể nhắm mắt lại, có thể không nhìn.

Sau đó bỏ qua những người đang ra sức lay cơ thể của cô và kêu gọi sự giúp đỡ.

Nhắm mắt lại, kết quả là mí mắt ngày càng nặng hơn, cô cứ đứng thẳng như thế mà ngủ thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi