Trong mười ngày tiếp theo, trừ việc mọi người thí nghiệm những thuộc tính và kỹ năng mới, còn lại phần lớn thời gian là yên tĩnh nghỉ ngơi. Bộ phim trước chỉ có 1h đồng hồ, nhưng mức độ căng thẳng, khẩn trương lại rất khủng khiếp. TRong một thời gian ngẳn ngủi mọi người đều phải điên cuồng vận động vì mạng sống, vì thế cảm giác căng thẳng mệt mỏi dồn ứ lại nặng nề trong đầu óc mỗi người. Một nguyên nhân nữa là sắp tới lại phải đoàn chiến, tuy đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng ai biết may rủi ra sao, mình có còn sống sót được chăng? Mấy ngày ngắn ngủi có luyện cũng không được gì, ngược lại nghỉ ngơi thư giãn là điều tất cả đều muốn.
Dùng 50 điểm để chủ thần biến căn phòng dưới đất thành không gian thực, có ngày đêm, có mưa gió. Ngoại trừ cái cầu thang thì giống hệt ngoài đời. Ngày thứ 6, tất cả tập trung tại căn phòng ngầm của Trịnh Xá, để có hoàn cảnh, Trịnh Xá và La Lệ nghiên cứu rất kỹ ảnh chụp núi Everett, cuối cùng tạo nên một khu vực rộng hơn trăm km vuông, có núi tuyết, có thảo nguyên và một dòng suối nhỏ, 100% là chốn nghỉ ngơi thiên nhiên tuyệt với, ngoài đời chắc chắn bị các du khách dẫm nát. Mọi người tụ họp ở đó, bốn nam, năm nữ cười nói vui vẻ, họ mang theo các loại thức ăn để chế biến, nhưng món ăn chính là cá nướng. Để tạo cảm giác thật, Trịnh Xá đã thả rất nhiều loại cá nước ngọt vào suối, mọi người muốn nghỉ ngơi, vậy thì câu cá nướng đồ ăn là thích hợp nhất.
Khi bước vào hầm ngầm, mọi người đều kinh ngạc kêu lên, một thềm núi phủ đầy cỏ xanh mềm mại, màu xanh mát ngút ngát tầm mắt, tít đằng chân trời là núi tuyết trắng, trời xanh, nắng vàng, khung cảnh như chốn thiên đường. Dưới chân núi là một khu rừng rậm, sương mờ quấn quýt ẩn hiện, không xa là một dòng suối trong vắt, thi thoảng có cá quẫy nhảy phát ra tiếng nước róc rách.
- Đẹp quá!
Chiêm Lam là người đầu tiên phát ra tiếng tán thán, tiếp theo là người đẹp của Tiêu Hoành Luật và cô tiên mặt mụn của TRình Khiếu, nhìn nhau nhoẻn cười, kéo La Lệ và TRiệu Anh Không chạy về phía con suối.Năm người có năm vẻ đẹp, thậm chí bình thường nhất là cô gái nhà bên của TRình Khiếu cũng toát ra một vẻ đẹp thanh tú động lòng người. Năm cô gái cười hi hi, vốc nước suối uống, thậm chí cả Triệu Anh Không cũng hi hãn xuất hiện một nụ cười, không lâu sau quay lại. Đám Trịnh Xá nhân lúc đó đã trải thảm, gác bếp, sắp than, đào hố tạo bếp..v.v.
-Ok! Các người đẹp, chúng ta đi hái nấm nào. Hố hố hố...
Trình Khiếu cười đểu cáng, giang tay tiến lại và nhận một trận mưa cú đấm của các cô gái, trong đó Triệu Anh Không là dã man nhất, anh chàng bị đấm văng ra, đập tan âm mưu ôm ấp. Mấy tay đàn ông còn lại vuốt mồ hôi trán, sau khi sắp đặt ổn thỏa, bắt đầu lôi ra một đống cần câu, Trịnh Xá đưa ra một hộp cười nói:
- 5 điểm thưởng một hộp mồi câu siêu cấp, trong chú thích viết là cá nào cũng thích...ha ha ha..
Hộp vừa mở ra tỏa một mùi hương kỳ dị, bụng mọi người bất giác réo lên ầm ĩ, đám đàn ông nhìn nhau cười phá lên. Trong hộp là một dang hồ sệt màu trắng, hộp tuy nhỏ cũng bằng cỡ bàn tay người lớn, số mồi câu thậm chí có vẻ nhiều. Tiêu Hoành Luật dính ít mồi câu vào lưỡi câu, nhìn dòng suối hỏi:
- Ở đây có nhiều cá lắm à? Có những loại gì?
Trịnh Xá cười đáp:
- Đừng nhìn bề ngoài con suối này chỉ rộng có sáu mét mà coi thường, sâu đến mấy mét đấy, nước trong nên không cảm giác được thôi, nếu không biết bơi thì tốt nhất cậu nên ngôi xa một chút. Trong đó có cá chép Tùng giang, cá trôi, cá quả, cá trắm và nhiều loại cá hiếm, dẫu sao cũng miễn phí nên rất nhiều. Dọc theo suối xuống dưới kia có cá sấu hồ, nghe nói thịt rất ngọt, khi nào rảnh cũng nên thử.
Tiêu Hoành Luật thở dài nói:
- Thật ra em không thích ăn cá, dễ hóc xương, ăn côn trùng hay hơn, khi nào mọi người thử xem, châu chấu rang, bò cạp rán hay là nhện nướng đều rất ngon, chẹp chẹp, tuyệt...
Trịnh Xá và Trương Hằng len lén xoa bụng, im re, chỉ có Trình Khiếu mắt sáng lên xán đến:
- Nguyên bữa côn trùng hả, hay đấy, ngày xưa các cụ thường hay kiếm cho tớ ăn, nói là càng độc càng ngon, càng bổ, ha ha ha, có rảnh bọn ta giao lưu, giao lưu.
Tiêu Hoành Luật cũng gật đầu lấy gật đầu để, đúng lúc đó cần câu trĩu xuống, Trương hằng phản ứng rất nhanh, nắm chặt cần câu kéo lên, Trịnh Xá cũng đến giúp, cười nói:
- Dây câu bằng sợi thủy tinh tổng hợp, cá mập cũng không kéo đứt được.. ha ha.. lên rồi..
Mọi người hợp lực kéo câu, một con cá lớn hình dạng như cá chép vây đỏ bị lôi lên, Trịnh Xá đã nghiên cứu qua các loại cá vui sướng kêu lên:
- Ha, gặp may rồi, đây là cá Hoa man li, nghe nói rất ngon và không có xương nhỏ, thoat mãn chưa?
Tiêu Hoành Luật chưa kịp đáp Trương hằng đã lại câu lên một con cá bèn bẹt to đùng, mồi câu của Chủ Thần quả là đáng sợ, chưa đầy mười phút mọi người đã câu được cả một xô cá, thậm chí còn phải thả bớt một số. Thời gian còn sớm, các cô gái chưa về nên đám đàn ông nằm trên bãi cỏ tán phét, gió hiu hiu khiến ai nấy đều cảm thấy buồn ngủ...
-.....Nói vậy, chính phủ không phải tuyển toàn diện trong quân đội mà chỉ có Đặc công và một số ít người có đặc dị công năng phải không?
Trịnh Xá rít một hơi thuốc nói, Trình Khiếu cũng rít thuốc duỗi người trên cỏ trả lời:
- Đúng vậy, đó là yêu cầu do đại tá Sở Hiên chuyển tới chính phủ, nói thật tôi rất kinh ngạc khi tiến vào đây thấy đại tá đã chết, đại tá là một con người vô cùng xuất sắc, trừ đánh cận chiến, còn lại thì tôi thua ông ấy về mọi mặt, đặc biệt là trí tuệ...Ông ấy là người tôi rất sùng bái.
Trịnh Xá im lặng hồi lâu rồi nói:
- Cậu cũng là người trong căn cứ đó phải không? Nếu không sao lại biết Sở Hiên?
_ Bác cả của tôi là công nhân quân giới, khi còn bé đưa tôi đến vòng ngoài căn cứ, vì thế tôi gặp đại ta, ông ấy là điển hình của loại người lạ đừng đến gần, tuy không nói gì nhưng thái độ lạnh lùng...nói chung thì tôi rất sùng bái đại tá..
Trịnh Xá thở dài ngừng nói, đằng xa có tiếng chim hót, cảm giác thanh thản này đã lâu không có rồi...
Đến khi mấy cô gái mang mấy cái rổ đầy nấm về, Trình Khiếu đáng thương lại bị sai ra lựa xem có nấm độc không mà ba người còn lại thì được cùng mấy cô gái chuẩn bị nướng cả, nam nhân này trong bụng đầy oán thán.
- Ta khinh các ngươi! Không ngờ có nữ nhân rồi thì đến huynh đệ cũng không cần, ta nhìn lầm các ngươi, lũ các ngươi...
Trình Khiếu không ngừng lải nhải, nhưng hắn mới nói được mấy câu cô gái nhà bên đã tới cạnh hắn, trong mắt Trình Khiếu lập tức thoáng qua một tia ôn nhu nói:
- Nha đầu, đừng chạy lung tung, sang bên kia đi, ta rửa xong chỗ nấm này là qua ngay mà.
Cô gái vẫn ôn nhu đỡ lấy mấy cây nấm trên tay Trình Khiếu, khi hắn lại bắt đầu lải nhải, nàng chợt hôn phớt lên mặt hắn một cái rồi mới chạy về chỗ mọi người. Trình Khiếu im bặt, chỉ mỉm cười tính toán số nấm...
Xiên cá lại, sau đó quét các loại hương liệu và gia vị lên trên, tiếp theo đặt lên đống lửa để nướng từ từ, trên một cái nồi lớn trên lửa còn nấu canh cá với nấm, dù còn chưa chín nhưng mùi thơm đã nhẹ nhàng tỏa ra làm mọi người vô thức nuốt nước miếng.
Chờ đến khi nữ tử sinh đẹp lấy một muỗng nhỏ canh cá nếm thử, nàng mới nhẹ nhàng gật đầu, mọi người lập tức hoan hô, mỗi người một bát lớn. Thịt cá, nấm, còn có nước canh trắng như sữa, vị hơi ngạt nhưng lại mang theo vị tươi, vị tươi tự nhiên so với mùi vị nào cũng cực kỳ khó kiếm, ít nhất trong thành thị ô nhiễm trầm trọng, ở đó mọi người không thể được ăn canh cá tươi ngon như vậy.
Vừa uống canh mọi người vừa ăn cá tươi, trong lúc trò chuyện vui vẻ, tất cả đều phảng phất như đã quên đi thế giới phim kinh dị, quên đi trận đoàn chiến sắp phải đối mặt tiếp theo, quên đi mỗi khắc đều có thể phải đối mặt với tử vong, tất cả đều vui cười, sung sướng tận hưởng giây phút thư thái khó mà có được này.
Đến quá trưa, mọi người đều lười biếng không muốn đi lại, cho nên nằm ngủ luôn trên thảo nguyên. Đến lúc mọi người tỉnh lại trên trời đã đầy sao sáng, mấy cô gái kêu lên vui vẻ chạy ra phía xa, thậm chí cả Triệu Anh Không vẫn một mực phi thường lạnh nhạt cũng đầy vẻ hứng thú, còn bốn nam nhân cứ nằm đó, yên lặng nhìn bọn họ.
Trương Hằng thì thào nói:
- Trước kia khi ta ở cùng với nàng... Ở cùng với nàng, khi về quê, ta cũng đưa nàng đến đó, nàng nói nàng rất thích đom đóm, một điểm sáng nhỏ, không ngừng lấp lánh, phảng phất như đôi mắt của tình nhân, ha ha ha... Ta lại là tội nhân phá hoại đôi mắt ấy.
Trịnh Xá thở dài, hắn từ mấy lần nói chuyện, vô ý biết được người yêu của Trương Hằng chính là nữ nhân đã tử vong trong The Grudge. Không nghĩ rằng nữ nhân nhìn có vẻ phóng đãng ấy lại là vì Trương Hằng sợ hãi bỏ chạy, làm nàng bị người khác cưỡng bức nên mới sa ngã phóng đãng như vậy, nhưng chuyện này thì có thể trách được ai? Kỳ thật bản tính của Trương Hằng rất lương thiện, chỉ có sự nh nhược đã thành thói quen của hắn đã hại hắn, cũng hại cả người hắn yêu, cũng khó trách sau khi hắn cường hóa tâm thần ngưng tụ lại vui sướng điên cuồng như vậy, thật sự hắn đã tự hận mình đến chết rồi.
Trịnh Xá hơi có chút khổ sở hỏi:
- Tại sao không chế tạo ra nàng? Giống nàng y như đúc...
Trương Hằng lập tức nói:
- Không, không giống nhau, đó đã không phải thật sự là nàng. Ta biết nguyên tắc chế tạo này, là do suy nghĩ của bản thân người chế tạo phải không? Ta nghĩ nàng đã hận ta đến chết, nếu như thật sự chế tạo nàng như vậy, ta lại càng không dám đối mặt... Để nàng an tĩnh sống tại thế giới hiện thực, hy vọng nàng có thể quên đi hết thảy, cũng quên ta, hy vọng nàng hạnh phúc...
"Là hạnh phúc sao?""Là hạnh phúc sao? Hay là so với yên lặng chết đi, tình yêu trong hoạn nạn cũng là một loại hạnh phúc chứ..."Trịnh Xá trong lòng nghĩ như vậy, lại vô ý nhìn thấy Tiêu Hoành Luật thở dài, xoay người qua, trong bộ dạng hắn tựa hộ tâm tình có chút buồn bực. Trịnh Xá kỳ quái hỏi:
- Tiêu Hoành Luật, ngươi sao vậy? Sao tự nhiên tâm tình lại không tốt thế?
Tiêu Hoành Luật cười ha ha, tiện mồm nói:
- Không có, sao ta có thể tự nhiên lại tâm tình... tâm tình không tốt chứ...
Trịnh Xá vỗ vỗ đầu Tiêu Hoành Luật nói:
- Trẻ con thì có tâm sự gì đây, hay là tại hôm nay không có côn trùng ăn hả?
Tiêu Hoành Luật gạt tay hắn ra nói:
- Đừng có nói năng lung tung, ai quy định trẻ con không được có tâm sự? Chỉ là... Nói thế nào đây? Người đã mất cũng sẽ không thể trở lại được, hơn nữa ta cũng biết người ta sáng tạo ra là giả, không, không thể nói là giả, chỉ là bọn họ thật sự cũng không phải là người mà người đã biết. Tất cả chỉ là tự an ủi bản thân thôi... Ta thật sự là đồ ngốc mà.
- Ta từ nhỏ là cô nhi, nghe nói khi ta sinh ra phía sau gáy có một khe hở, nhìn thế nào cũng không ổn. Cha mẹ cũng chẳng biết là loại người gì, bọn họ bỏ ta lại bệnh viện... A a, ta biết các ngươi thấy ta đáng thương, đáng thương cái quái gì? Ta chỉ cảm thấy kẻ đáng thương chân chính là bọn họ, tự nhiên vứt bỏ một đứa bé thiên tài, tự nhiên vứt bỏ nhi tử của họ...
- Sau đó bác sỹ kiểm tra, chỗ đó cũng không phải là thương tổn gì, mà là do thần kinh trong não phát triển biến dị, làm cho một bộ phận tổ chức tràn ra ngoài cơ thể, sau này lớn lên sẽ dần dần thu hồi vào trong cơ thể. Nhưng loại bệnh này trên thế giới cũng hiếm gặp, cộng thêm ta không ngừng thể hiện trí lực cao siêu nên cuối cùng họ giữ ta lại viện nghiên cứu, phải một y tá chăm sóc ta, khi đó cô ấy mới 22 tuổi, ta mới sáu tuổi... Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mọi chuyện yên ổn, đến vài năm sau, viện nghiên cứu đó bị hỏa hoạn, ngọn lửa thiêu một mạch đến phòng ta, khi đó, người đầu tiên lao vào phòng chính là cô ấy...
- Cô ấy mỉm cười ôn nhu, cầm theo một bình dưỡng khí, tiếp đó đánh ngất ta, đến khi ta tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện...
- Nghe kể lại, lúc ấy lửa rất lớn, tất cả mọi lối đi khỏi phòng ta đều bị lửa ngăn chạn, chỗ đó lại là tầng tám, căn bản không thể nhảy xuống, đến cầu thang cũng đầy lửa. Cô ấy chỉ tìm được một bình dưỡng, đã sử dụng mất một nửa, kho chứa lại ở tận tầng một... Cô ấy đánh ngất ta, cho ta thở oxy, còn bản thân bị khói độc từ các loại thuốc tắc thở mà chết, đúng thế, cô ấy bỏ qua cơ hội sống sót của mình, trao dưỡng khí cho ta! Ta hận a, tại sao ta lại là một đứa bé! Tại sao ta không có năng lực cứu cô ấy? Để nữ nhân lâm vào nguy hiểm, đây là loại nam nhân gì! Ta, oa...
Tiêu Hoành Luật cong người bật khóc, ba nam nhân còn lại cũng không biết nói gì để an ủi hắn, không ai nghĩ rằng một thiếu niên thiên tài như hắn, lúc nhỏ lại gặp chuyện như vậy. Hắn cũng là người có tâm sự, so với nhiều người bình thường còn mạnh hơn, phần lớn mọi người sống đến lúc chết cũng chẳng có tâm sự gì... Đúng vậy, chuyện của hắn làm người ta chua xót không thôi.
Trịnh Xá thở dài nói:
- Đều đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi, ở đây... Ngươi chính là người nhà với chúng ta, tất cả chúng ta là thân nhân của ngươi, chúng ta đồng sinh cộng tử, nương tựa lẫn nhau! Không cần nói gì nữa, cố gắng sống sót đi, mang theo hạnh phúc bây giờ của ngươi!
Tiêu Hoành Luật từ từ ngừng khóc, hắn cũng nhìn về nữ tử xinh đẹp ở phía xa, lúc này, nụ cười của nàng xinh đẹp như thế...
Mấy ngày sau, mọi người đều ở trong phòng làm chuyện rieng, ví dụ như Trương Hằng lúc trước rất thích chơi game online, vì thế hắn đặc biệt hoán đổi một chiếc máy tính mô phỏng từ Chủ Thần, game bên trong toàn các nhân vật do máy mô phỏng, bọn họ tương tác với nhau như người thật, thậm chí nghe nói Trương Hằng cùng một nhân vật nữ bên trong chơi rất thân
Sở thích của Triệu Anh Không lại là đọc sách, rất nhiều rất nhiều sách, tác phẩm nỏi tiếng thế giới cũng được, các loại tiểu thuyết cũng được, hay là tạp chí khoa học cũng được, đến tản văn thuần túy văn học không có nội dung gì cũng được. Triệu Anh Không xem rất hứng thú, không chỉ như thế, nàng còn thích một mình ngồi giữa quảng trường, thấp giọng đọc lời văn, uyển chuyển, hào sảng, rung động, trữ tình, tất cả đều từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng đọc ra. Một cô bé như vậy, người không biết nhất định sẽ cho rằng đây là một thiếu nữ nho nhã, tú lệ, ai mà ngờ nàng là một thích khách chứ?
Tiêu Hoành Luật cùng Trình Khiếu bắt đầu nghiên cứu ẩm thực côn trùng, một số phương pháp ăn quả thực làm người ta không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như kiến trắng ăn sống, ví dụ như salat thịt dòi, ví dụ như sâu rau ăn gỏi... Các loại đồ ăn này thật sự là đủ dọa chết người bình thường, mà xem vẻ mặt hai kẻ này lại rất thích thú.
Thời gian còn lại, Tiêu Hoành Luật tiếp tục nghiên cứu các bản vẽ vũ khí, chỉ là tri thức bản thân hắn cũng không đue nên không thể tự nghiên cứu ra một vài tri thức cao cấp, quá trình học tập như vậy cũng không thể hoàn thành trong một hai ngày.
Cuối cũng là Trịnh Xá, hắn ngoại trừ mỗi ngày cũng La Lệ tản bộ trên bãi cỏ, lúc bình thường đều yên lặng huấn luyện, đương nhiên, đây chỉ là trong tình huống không quá sức, dù sao hắn cũng cần chiến lực mạnh mẽ để nghênh tiếp lần chiến đấu tới.... Người khác có lẽ có thể thư gian, nhưng làm đội trưởng đoàn đội như hắn mà nói, vô luận là phụ trách với bản thân hay phụ trách với đội viên, hắn cũng không có tư cách và lý do để nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng là người mạnh nhất củaTrung Châu đội!
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua, thẳng đến hôm đó, mọi người lại đứng tại quảng trường Chủ Thần, yên lặng đợi cột sáng xuất hiện.
"Trong vòng ba mươi giây tiến vào trong cột sáng, Resident Evil 2 bắt đầu truyền tống..."Quyển 7: Resident Evil 2