Một cái đầu trắng bệch nhảy nhót, trên mặt mang theo nụ cười si mê, từng chút từng chút nhảy đến.
Thật sự quá trắng, cho nên dù trong đêm tối chỉ có ánh trăng mơ hồ vẫn thấy rõ biểu cảm trên mặt nó.Nếu không thấy chỉ là cái đầu, nhìn dáng vẻ nhảy nhảy này thật đúng không khác gì trái banh da.Cái đầu của Phong Sở Sở nhảy tới gần, nó mở miệng, trong miệng là mấy cái răng bén nhọn.
Nó nhanh chóng cắn về phía hai người - -Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Ngôn Lễ một gậy đâm vào trong miệng nó, chỉ trong nháy mắt, hắn đã ném cái đầu kia lẫn gậy sắt ra ngoài cửa sổ.May là bọn họ đứng trong hành lang, cửa sổ mỗi hành lang đều mở rộng.Trong vòng một tuần không thể rời khỏi căn hộ, quy tắc này cho dù có chết cũng phải tuân thủ.
Ngay lúc đầu Phong Sở Sở bị ném ra ngoài chung cư, đột nhiên nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, giây sau tan ra thành từng đợt sương máu, giống như bị ăn mòn, rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi.Lê Phương Chỉ và người kia đâu?Thấy không còn sự đe dọa từ Phong Sở Sở, Hạ Lâu an tâm không ít, hỏi tung tích Lê Phương Chỉ, mặc dù anh ta không nhìn thấy tiểu quỷ đuổi theo Lục Ngôn Lễ nhưng ngẫm lại cũng biết vì sao bùa chú của Lê Phương Chỉ không còn.Đoán chừng chính là vật trong thang máy kia xé lá bùa xuống cho cô ta.Lục Ngôn Lễ nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ cửa sổ: “Vừa rồi từ tìm được lá bùa tiểu quỷ kia xé xuống trong thang máy, tôi dán lại cho cô ta.”Đây mới là nguyên nhân Hạ Lâu đột nhiên nghe thấy tiếng nhảy ngừng lại, sau khi dán bùa xong, Lục Ngôn Lễ liền khiêng thi thể ném ra ngoài cửa sổ.“Tôi cũng ném nó ra ngoài.”Một chữ đã khiến Hạ Lâu trầm xuống.Dù sách lược của anh ta là nghĩ cách đưa Lê Phương Chỉ ra khỏi chung cư nhưng khi Lục Ngôn Lễ thật sự làm như vậy, nhớ lại những ngày bọn họ từng hợp tác, Hạ Lâu vẫn không khỏi có hơi thương cảm.Cứ như vậy, bỏ mạng...Anh ta lắc đầu, vứt mớ cảm xúc thừa thãi đi.Sương máu trong không khí chỉ còn rất ít, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn còn rất đông dân cư ngu si đần độn điên cuồng chạy về trung tâm thành phố.Hạ Lâu ngược lại cảm thấy bất an.Lâm đại sư rõ ràng lòng dạ không tốt, đây có phải nói rõ, bọn họ đã phong ấn thất bại hay không?Là thiên sư, cương thi hẳn rất có giá trị lợi dụng với cậu ta.
Bằng không cậu ta cũng không cần coi trọng hai cỗ cương thi kia như thế, liệu có phải cậu ta căn bản không có ý định hạ thủ với Lan Chi Ngọc?Xem tình hình này, có lẽ...!sắp thành công rồi?Liệu mình có thể kiên trì đến khi lúc hoàn thành nhiệm vụ hay không?Chỉ cần thời gian vừa đến, anh ta sẽ tự động trở về thế giới của mình, có thể được an toàn ngắn ngủi.
Còn Lục Ngôn Lễ như thế nào...!ai quan tâm chứ?Tin tức về một NPC dị thường như vậy, không biết có thể đổi được bao nhiêu lợi ích.Nhưng tất cả những thứ này đều phải chờ đến sau khi trở về thực hiện được, anh ta có thể sống sót hay không vẫn là một ẩn số.Hạ Lâu hít sâu một hơi, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”Lục Ngôn Lễ khẳng định: “Tầng hai, giữa tầng ba và tầng bốn!”Hạ Lâu trong lòng sáng tỏ.Đạo sĩ kia không cho bọn họ đi đâu, càng nói rõ có vấn đề.
Anh ta gật đầu đáp ứng.Thật ra anh ta không biết, trong lòng Lục Ngôn Lễ cũng không nắm chắc.Nhưng không sao, đcứ ể Hạ Lâu vào trước xem thử là được rồi.Trời đã sắp sáng..