Không biết bắt đầu từ bao giờ, có lẽ là từ lần đầu tiên con người nghe thấy những lời nói nhảm nhí nhiễu loạn tinh thần từ một thế giới khác.
Có lẽ...!là vào một ngày cái đầu của tên tội phạm tử hình đã bị xử tử đột nhiên xuất hiện trên khắp mọi con phố, hoặc có lẽ bắt đầu từ một hành động nhỏ vô thức nào đó của con người để khám phá những lĩnh vực mà họ chưa từng biết...Nói tóm lại, kể từ khi đó, thế giới đã trở nên điên loạn.
Những thứ ma quái trước đây chỉ tồn tại trong những câu chuyện kinh dị, giờ đây cuộc sống của con người đã bị lấp đầy bởi máu tanh, vặn vẹo và những xác chết lạnh lẽo.Tuy nhiên, sự khôi phục chỉ có quỷ dị, không có thần linh, con người không có sức phản kháng, hay nói cách khác, những người rơi vào trạng thái hỗn loạn sẽ không nghĩ đến việc phản kháng, gần như dùng thái độ vui vẻ chào đón thế giới mới.Bọn họ không còn chiến tranh, bởi vì đánh giặc là việc vô nghĩa, dù sao nếu hôm nay chết rồi, một giây sau họ lại xuất hiện trên chiếc giường của mình.
Nhân loại bãi bỏ án tử hình, nguyên nhân cũng như trên.
Không còn ai phạm tội nữa, vì một người bị giết có thể trả thù ngay trong giây tiếp theo.
Con người không còn sợ chết, ranh giới giữa sự sống và cái chết bị xoá nhoà ...Họ sống trong một thế giới thật sự hòa bình và hạnh phúc, nơi mà sự kỳ lạ và niềm vui cùng tồn tại, cái chết và sự sống cùng song hành.Lục Ngôn Lễ bước vào thang máy, cúi đầu tìm kiếm thông tin về ngôi làng nhỏ kia.Ngôi làng tên Hồng Hà, nghe nói bởi vì luật lệ của làng rất nghiêm ngặt, người vi phạm đều bị cắt máu ném xuống con sông đầu làng, dần dà, con sông kia biến thành dòng sông máu màu đỏ...Lục Ngôn Lễ đang đi thang máy, bỗng nhiên chiếc thang lắc lư rồi rơi xuống một cách điên cuồng, con số hiển thị trên màn hình giảm xuống nhanh chóng, cuối cùng dừng lại ở số -18.Cửa thang máy đóng lại.Ngoài cửa là ngọn lửa hừng hực, hồ máu đảo ngược cuồn cuộn sôi trào, từng cái đầu bên trong liên tục kêu gào.Sai tầng, Lục Ngôn Lễ không bước ra ngoài, hắn đứng trong góc để tránh chen lấn với những hành khách khác.
Qua một hồi lâu, thang máy chao đảo như chật kín người, cửa tháng đóng lại rồi chậm rãi đi lên.Mái tóc đen kia lại bám lên, quấn quanh cổ hắn từng vòng từng vòng, Lục Ngôn Lễ bất động cho đến tận sau khi thang máy lên lầu mới cất bước đi ra ngoài.
Mái tóc đen kia vướng vào một người phụ nữ, khiến cô ta rơi phịch xuống trước mặt hắn.Đó là một người phụ nữ với cái bụng to, cô ta túm lấy ống quần của Lục Ngôn Lễ, ngẩng đầu cười với hắn: “Sinh...!Chúng ta sinh con...!một đứa con, nhé?”Lục Ngôn Lễ không trả lời được hay không, trong loại tình huống thế này, hắn không thể trả lời trực tiếp, hơn nữa bàn tay của đối phương đang nắm chặt lấy ống quần hắn, cho nên hắn không thể đi.Nhìn vào lỗ đen nơi hốc mắt còn ch ảy nước, Lục Ngôn Lễ ngồi xổm xuống, rút con dao mang theo đưa cho cô ta, khua tay múa chân trên bụng cô ta một hồi.Người phụ nữ sửng sốt nhận lấy, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, mạnh mẽ đưa tay rạch bụng mình, lấy ra từ bên trong một đứa bé khuôn mặt xanh tím.Đứa bé nho nhỏ chẳng mấy chốc nhắm mắt bò loạn khắp mặt đất, trong sảnh tràn ngập dây rốn đỏ tươi dài ngoằn nghoèoLục Ngôn Lễ đã rời đi từ lâu..