VÔ HẠN THỰ QUANG

Bailey khẽ lau mồ hôi, khí trời nóng hầm hập khiến cả người hắn ướt nhẹp, còn mồm miệng thì đắng chát vì khát nước. Nhưng thân là đội trưởng Nam Mĩ châu đội, là thủ lĩnh của đoàn người chạy nạn, hắn không thể dừng lại nghỉ ngơi lúc này được, bởi nguy hiểm vẫn còn đeo bám phía sau.
Nghĩ tới đây, Bailey nhìn về phía đám người bên dưới sườn núi, tổng cộng có khoảng năm trăm, hơn phân nửa là do hắn và các đội viên vất vả cứu ra từ thành phố, số còn lại thuộc về các doanh tị nạn xui xẻo bị u linh tấn công. Đoàn người đông đúc như vậy nhưng không hề có tí nhu yếu phẩm nào, lương thực chỉ còn lại rất ít. Nhìn ai cũng như cái xác không hồn nằm vật vờ trên mặt đất…
Bailey trong lòng đau xót nhìn khu trú địa đã biến thành phế tích ở đằng xa, khẽ thở dài rồi lớn tiếng hô: “Mọi người hãy kiên trì, trước mặt là một cánh rừng, tới đó có thể nghỉ ngơi ăn uống. Nghe nói cứ đi tiếp con đường này sẽ tới một thôn trấn do những người sống sót lập nên, xung quanh có rào ngăn cản tín hiệu điện từ, chúng ta mà đến được đấy thì tạm thời an toàn.”
Những lời này tuy không dẹp được nỗi mệt nhọc chán nản của mọi người nhưng đa số vẫn lộ vẻ cảm kích. Mọi người coi nhóm Bailey như hoá thân của thiên sứ được Thượng đế phái xuống cứu vớt nhân loại, bởi thánh quang do hắn phát ra tiêu diệt hết mọi loại u linh. Cho dù Bailey vẫn một mực phủ nhận song tất cả vẫn tin đó là sự thật, vì chỉ thế mới giải thích được mọi chuyện.
Sau lưng Bailey đứng ba người, hai nam một nữ. Người nữ là một đại mỹ nhân tóc vàng, nàng khẽ thở dài: “Đội trưởng, những người này đã bị u linh doạ sợ cả rồi, chúng ta cứ mang theo bọn họ thế này thì rất vướng vứu. Đã hơn một tháng mà chưa thu được bất cứ tin tức nào của hai đội kia, chúng ta nên nghĩ cách đi tìm những người đó là hơn. Chứ cứ dẫn dắt nạn dân, rồi thì cứu người, đề phòng u linh tập kích, lại cứu người, liên tục như thế mãi thì đến bao giờ mới bắt liên lạc được.”
Hai người còn lại mặc dù không nói gì nhưng nét mặt đã nói rõ ý đồng tình trong lòng họ. Bailey thoáng liếc nhìn, cũng không tức giận mà nhàn nhạt nói thẳng: “Tôi sẽ không miễn cưỡng mọi người… Tôi cũng muốn đi tìm hai đội kia lắm chứ, chỉ là cảm thấy vì mục tiêu rộng lớn sau này mà phải bỏ qua điều thiện trước mắt thì thật không đáng. Có câu nói, đừng vì việc thiện nhỏ mà bỏ qua, đừng vì việc ác nhỏ mà có thể buông tay làm. Đấy là tâm nguyện cũng là lẽ sống của tôi. Là một thánh kỵ sĩ, dù chỉ còn một người cần tới, tôi vẫn sẽ vì hắn mà đứng lên chiến đấu với hắc ám… Ở thế giới thực, tâm nguyện ấy không thể hoàn thành, cũng vì nó mà tôi bị hại cho chết đi sống lại, bị toàn bộ xã hội nghĩ rằng tôi điên, tôi ngu ngốc, không bằng cả cặn bã… Nhưng đã đến được đây, tôi quyết hoàn thành tâm nguyện của mình.”
Ba người còn lại đều tỏ vẻ đã hiểu, nhất là ánh mắt mỹ nữ tóc vàng càng thêm nhu hoà. Bọn họ thoáng nhìn nhau rồi cùng kiên định ngẩng đầu.
Bailey không để ý tới bọn họ nữa mà quay về phía đoàn người bên dưới hô lên: “Hãy cố gắng kiên trì, chúng ta hạ trại ở cánh rừng trước mặt, rồi thì ăn uống nghỉ ngơi cho tốt. Tôi sẽ nghĩ cách tìm phương tiện giao thông. Chúng ta nhất định có thể sống sót. Hãy cố lên nào!”
Cứ như vậy, trong ánh chiều tà buông xuống, mấy trăm người tập tễnh tiến lên, dẫn đầu là một nam tử vận giáp cổ, một tay cầm chiến chuỳ, tay kia ôm ‘thiết thư’. Đoàn người tuy đã mệt mỏi cùng cực nhưng vẫn chậm chạp bước tiếp, không hề ngừng nghỉ…
Cùng lúc đó, trên một bình nguyên cách đoàn người rất xa, đây là vùng ngoại ô Washington. Rất nhiều doanh địa tị nạn được thiết lập ở đây, nhưng đáng tiếc là đa số bị bỏ hoang. Quân đội đã mang theo người dân tới những nơi xa hơn. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều được di tản mà vẫn còn một số nhỏ ở lại. Bọn họ đều vừa trốn khỏi thành phố nên mới bỏ lỡ đợt rút quân ấy. Theo những gì mấy người này nói thì hiện trong nội thành vẫn còn kha khá bị kẹt lại. Những người ấy sử dụng băng dính đỏ để phong kín phòng ở, hoặc là trốn dưới tầng ngầm nào đó, nhưng một điều chắc chắn là không thể thoát ra được, tiếp mấy hôm nữa thì cũng khó mà thoát nạn.
Một gã trung niên lưng đeo kiếm cổ, ăn mặc bình thường, tiếc là chân đi giầy rơm khiến hắn trông hơi khác người, nhất là kiện áo choàng màu xanh da trời đang phấp phới phía sau, hắn dừng bước trong doanh địa. Ở đây còn khoảng hơn ngàn người, nhưng vật tư thiết bị thì chẳng còn lại gì. Chính phủ lúc rút đi đã thu hồi tất cả, phải khó khăn lắm mới tìm được chút đồ ăn vụn vặt giấu ở ngóc ngách nào đó. Nhưng với số người hiện giờ thì như vậy sao đủ, cho nên tất cả đều đang giãy dụa trong trạng thái đói khát.
Sắc mặt gã trung niên âm trầm, không nói gì mà tiếp tục đi tiếp. Những nơi hắn qua đều thấy cảnh người người đánh nhau vì chút đồ ăn thừa, thậm chí dưới đất còn lay lắt vài thi thể mà chẳng ai thèm đoái hoài. Nhìn từng dãy phòng ốc đổ nát, lại nhìn thân hình gầy yếu của chúng nhân, gã vẫn một mực im lặng, phía sau là sáu người đồng đội cũng trầm mặc bước theo.
Đột nhiên, gã trung niên ngồi xụp xuống bên cạnh đống lửa. Ở đây có đặt một nồi sắt lớn, bên trong không biết đang ninh thứ gì, nhìn rất giống lá cây rễ cành cùng cả đống thượng vàng hạ cám hỗn tạp. Mỗi lần nước sôi lục bục lại truyền ra thứ mùi khó ngửi, chẳng biết đây là đồ ăn hay là độc dược nữa.
Cố chịu đựng những thứ ấy là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc quần áo nhàu nát dơ bẩn cùng nhiều vết rách, thoạt nhìn không khác gì ăn mày. Song ông lão vẫn cẩn thận quấy nồi ‘cháo’, thần thái tựa như một vị học giả đang chuyên chú làm việc.
Ông lão thoáng nhìn qua gã trung niên đột nhiên ngồi xuống bên cạnh, không khỏi nở nụ cười ha ha với nửa hàm răng trên đã mất: “Nhìn cậu to lớn như vậy chắc hẳn rất đói, sao không đi tranh đồ ăn với bọn họ? Những người ngoài kia đâu có cường tráng bằng cậu vậy mà cũng giành giật khắp bốn phía đấy thôi. Cậu với mấy người đằng sau mà cùng tiến lên thì chắc chẳng sợ ai đâu nhỉ?”
“Ân…”
Gã trung niên gãi gãi đầu, nở nụ cười hớn hở: “Ta không có thói quen đi đoạt thứ ưa thích của người khác. Bởi vì chính ta cũng có điều mình trân trọng nên tất nhiên hiểu rõ một khi mất đi nó thì sẽ khó chịu thế nào. Cho nên ta không đi đoạt đồ của người khác, trái lại, nếu có thể sẽ đưa cho hắn một ít.”
“Cho người khác ư?” Ông lão thoáng sửng sốt rồi cầm chiếc bát mẻ lên, đồng thời tay kia ngoáy ngoáy nồi ‘cháo’: “Cho người khác thứ gì cơ? Thế đạo bây giờ còn có thể cho ai thứ gì?”
“Mộng tưởng!”
Gã trung niên thốt ra hai từ này, thần sắc đột nhiên nghiêm túc chăm chú, thậm chí có chút thành kính, dường như đó không phải là lời nói bình thường mà là một câu thần chú.
“Sinh ra trên đời, phải có mộng tưởng! Bất kể đó là muốn mình nổi bật, muốn đạt được hết thảy, muốn được hạnh phúc hay là cuộc sống vĩnh hằng đi nữa thì đã là người, nên có mộng tưởng! Tôi hy vọng có thể đem đến mộng tưởng cho người khác, đặc biệt là những kẻ đang trong cơn tuyệt vọng hay vốn dĩ chẳng có ước mơ. Để họ biết một điều, thế nào mới thật sự là đang sống!”
Nói đến đây, gã trung niên khẽ nắm tay lại, dường như làm như vậy sẽ giúp bản thân có thêm lực lượng.
Ông lão lại nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy lại mang theo chút thê lương. Lão múc cho gã trung niên một bát ‘cháo’, đồng thời mở miệng: “Vậy thì phải cố giữ lấy mộng tưởng của mình. Thế đạo bây giờ… đã không cho phép con người có ước mơ nữa rồi.”
“Ân…”
Gã trung niên nhận lấy bát ‘cháo’, mấy người phía sau thấy thế thì cuống cả lên, hai người trong đó đồng thời hô lớn: “Đội trưởng, ăn nó sẽ…”
Gã trung niên lạnh lùng liếc hai người đó, khiến những lời sắp vọt ra của họ bị ấn ngược trở về. Hắn cầm bát cháo, nhìn cũng không cần mà hào sảng đổ hết vào miệng, ừng ực vài tiếng liền nuốt sạch, đồng thời trên mặt lộ vẻ thoả mãn. Hắn trả lại chiếc bát cho ông lão: “Sao ông lại ở chỗ này ninh đồ ăn? Mà chính mình lại chỉ dùng có một ít?”
Ông lão cười đắng chát: “Tôi hy vọng bọn họ không tranh đoạt nữa mà ngồi xuống đây ăn cùng tôi. Tuy rằng mùi vị hơi khó chịu nhưng ít ra vẫn nhét đầy được cái bụng. Tôi là một nhà thực vật học nên hiểu rõ cái gì ăn được cái gì không. Chúng tuy khó nuốt một chút nhưng…”
“Không, ăn rất ngon.” Gã trung niên cười ha hả đứng lên rồi chăm chú nhìn ông lão: “Đây là thứ ngon nhất tôi được ăn sau khi đến thế giới này…”
“Tôi không thích nợ nần ai cái gì, cho nên tôi quyết định giúp ông thực thiện mộng tưởng. Hãy nói đi, vị lão nhân tôn kính, hãy cho tôi biết ông khát vọng điều gì?”
Ông lão kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của gã trung niên, có chút không biết nên khóc hay cười, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Tôi muốn ăn thịt. Tôi nghĩ mọi người trong doanh địa cũng vậy. Cháu gái tôi nướng thịt rất ngon, tôi muốn tưởng niệm nó. Nếu bây giờ được ăn một bữa thì tôi đã có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.”
“Ân…”
Gã trung niên ngẩng đầu nhìn về phía sáu người đồng bạn: “Nghe mộng tưởng của lão nhân này rồi chứ? Nói thật, ta cũng muốn ăn thịt rồi. Ta nghĩ tất cả mọi người trong doanh địa cũng muốn ăn thịt? Nếu như vậy thì…”
“Tiến vào Washington, đập bẹp mười mấy con rệp xâm nhập giả kia đi, mau quét hình, đánh xong bọn chúng là chúng ta có thể…”
“Đi tìm thịt!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi