VÔ HẠN THỰ QUANG

“The Mummy… Mummy!”

Sau khi xem phim, Trương Hằng là người đầu tiên kích động nhảy bật lên, bộ dáng thâm trầm lãnh khốc treo trên mặt mấy ngày nay nháy mắt bị chiêu bài ‘sát thủ khôi hài’ thay thế, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác hắn tùy thời sẽ lộn ngược ra sau vài vòng để biểu đạt sự vui mừng. Không những thế, lúc trước còn đối với Sở Hạo lạnh như băng mà bây giờ Trương Hằng lại nhiệt tình vỗ vỗ vai hắn, thiếu mỗi quả lao lên ôm hôn nữa thôi.

Trương Hằng cười hì hì nói với Sở Hạo: “Chúng ta thương lượng một chút được không, đội trưởng. Ngươi không phải có một cái ‘quyền hạn’ giúp lựa chọn bộ phim tiếp theo sao? Hơn nữa nếu Coming Soon đã đáng sợ như thế thì sao chúng ta không chuyển qua The Mummy đi dạo vài vòng? Ý hay đấy chứ!!!”

Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Sở Hạo lại lắc lắc đầu. Đang lúc sắc mặt cả đám sắp trầm xuống, hắn chậm rãi lên tiếng: “Đáng tiếc, lúc còn ở Terminator 4, ta đã vận dụng ‘quyền hạn’ để cưỡng ép thay đổi địa điểm tiến vào của Trung châu đội. Theo lý thì nếu chỉ dùng mỗi thế, ‘quyền hạn’ sẽ không bị tiêu hao hết, nhưng sự thật lại không phải vậy. Hơn nữa, bên phía Chủ Thần chẳng một lời giải thích, nhưng cá nhân ta cho rằng, có lẽ vì Trung châu đội quá mạnh nên Chủ Thần phải tiêu hao thêm… ack, lực lượng hay tài nguyên gì đó. Tóm lại là phải dùng hết cái ‘quyền hạn’ đó mới kéo được Trung châu đội tới địa điểm chỉ đinh.”

Trương Hằng sững sờ, thất thố, mặt nghệt ra... Thế nhưng Tom đứng cạnh lại chả nghĩ gì sâu xa.

“Vậy chúng ta chờ cơ hội đi tới The Mummy là được rồi, hoặc là kiếm một cái ‘quyền hạn’ khác.”

“Đúng, đúng rồi!” Trương Hằng hưng phấn vỗ vai Sở Hạo: “Không sai, cứ kiếm thêm một cái ‘quyền hạn’ nữa. Ta tin tưởng ngươi, Sở Hạo”

Sở Hạo cười khổ không đáp, song trong lòng lại thầm nói ‘quyền hạn’ đâu dễ kiếm dễ như vậy, lần trước có được còn chẳng biết vì sao nữa là. Chẳng lẽ do cứu thế? Nhưng việc đó, Trung châu đội đã làm cả tỷ lần rồi nhưng có được cái ‘quyền hạn’ nào đâu. Cho nên khả năng lớn nhất là khi xảy ra đoàn chiến với người xâm nhập, ngươi cứu được thế giới thì sẽ đạt được cái ‘quyền hạn’ này. Thế nhưng muốn đoàn chiến với người xâm nhập… chưa nói tới việc vừa cứu thế vừa đánh nhau với người xâm nhập khó ra sao, chỉ riêng tỷ lệ xuất hiện cơ hội như vậy đã đủ khiến người ta tuyệt vọng rồi. Cùng một đạo lý, xác suất gặp phải The Mummy cũng nhỏ tới đáng thương.

Nhưng thế nào đi nữa thì đây cũng là hi vọng cho mọi người hướng tới, Sở Hạo sẽ không ngu mà đi tạt gáo nước lạnh vào lúc này… Mặc dù, cái hi vọng đó vô cùng xa xôi, nhưng ít nhất cũng sẽ giữ đoàn đội này không tan rã…

Cứ như vậy, xem xong bộ phim The Mummy, bầu không khí giữa mọi ngườitrở nên tốt hơn nhiều. Còn hy vọng là còn động lực, đây là điều Bắc Băng châu đội cần nhất bây giờ. Cả đám liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng do Trương Hằng dẫn đầu tới trước Chủ Thần đối lấy chút nguyên liệu nấu ăn, mà chủ bếp… không ai khác chính là gã sát thủ khôi hài Trương Hằng. Ăn mừng tương lai có thể hồi sinh đồng đội mà, sao qua loa được chứ.

“Không gạt các ngươi, kỳ thật ta hơi thích cô nàng kia, ừ thì Lục Tử Tuyết đó.”

Trương Hằng nốc một ngụm rượu hồng tửu- mặt hàng quý hiếm vừa đổi được ở chỗ Chủ Thần, tiếp đó cười ha ha: “Phải nói là đẹp, nhất là cặp đùi kia, tính cách kiêu ngạo đậm chất đại tiểu thử, sao có thể không động tâm cơ chứ? Chẳng qua ta có nỗi khổ riêng… Đoạn trí nhớ trước năm mười tám tuổi của ta biến mất, nhưng bản năng nói với ta rằng tương lai mình phải tìm kiếm hoặc là nghênh đón thứ gì đó, hơn nữa còn bị cảm giác thế nào cũng không chết được quấn quanh. Có lẽ các ngươi cho rằng như thế không phải rất tốt sao? Nhưng mỗi lần hiểm tử hoàn sinh như thế lại khiến ‘bản năng’ của ta càng thêm gấp gáp. Ta không biết tương lai mình thế nào, phải đối mặt với cái gì, là sống hay chết… sao ta còn có thể nghĩ tới chuyện yêu đương được nữa. Nhưng ta quả thật muốn cô ấy còn sống! Có The Mummy thật tốt, Mummy vạn tuế!”

Tom góp lời: “Đúng vậy, phải cứu! … Ares là người tốt, ta không muốn anh ấy chết. Còn nữa… Hai chị em Maria, Emily cũng vậy. Ta muốn hồi sinh bọn họ…” Nói đến đây, hắn dường như rút ra toàn bộ dũng khí, uống liền một hớp hồng tửu: “Ta thích nàng, phải phục sinh nàng, theo đuổi nàng!”

“Hắc hắc…”

Trương Hằng và Tom đều nở nụ cười hắc ám bá vai nhau, vừa uống rượu vừa mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp sau khi vào thế giới The Mummy. Sở Hạo chẳng quản hai tên dở hơi này, một lần nữa điều chỉnh máy chiếu, thay The Mummy bằng bộ phim bọn họ sắp phải đối mặt lần này- Coming Soon.

Buổi liên hoan không vì bộ phim mà chấm dứt. Cơ mà xem xong, tất nhiên mỗi người một vẻ. Sở Hạo đăm chiêu suy tư. Niệm Tịch Không trầm mặc ăn điên cuồng. Trương Hằng vô tâm vô phế tươi cười hớn hở. Chỉ có Tom và Sterry là sợ run, lông tóc dựng ngược…

“Không, không thể nào? Đây chính là bộ phim tiếp theo của chúng ta sao? Quỷ quái thế này làm sao mà giết, ngay cả thời gian không gian cũng khống chế, giết kiểu gì…!” Sterry nhịn không được hỏi.

Giọng nói của Tom có chút run rẩy: “Đội, đội trưởng, anh có cách giải quyết con quỷ kia không? Hoặc là tìm nơi trốn tránh đợi hết phim chẳng hạn? Đúng rồi, chỉ cần không nhìn vào màn hình là chúng ta sẽ không bị nguyền rủa?”

Trương Hằng ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Nếu Chủ Thần truyền tống chúng ta thẳng vào phòng chiếu phim thì sao, lại vừa vặn có Coming Soon nữa… Hắc hắc, vậy thì bị nguyền rồi là chắc rồi, ngươi trốn đi đâu?”

Tom bực bội nhìn Trương Hằng: “Nếu vậy thì cả ngươi cũng bị lời nguyền đuổi giết, sao giờ vẫn tưng tửng như thế?”

“Dù sao thì ta cũng không chết được, bất tử lại thêm bàn tay vàng.” Trương Hằng cười ha ha vỗ vai Tom: “Yên tâm, nếu ngươi chết thì khi đến The Mummy, ta nhất định hồi sinh ngươi. Ai kêu chúng ta là bạn thân chứ, phải không nào? Ha ha ha…”

Sắc mặt Tom lập tức trắng bệch, đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh mình bị lôi vào trong màn hình, bà già kia từ từ tiến tới… móc mắt đâm chết hắn. Chỉ tưởng tượng đến đó thôi mà cả người như nhũn ra. Hắn không khỏi quay sang hỏi Niệm Tịch Không: “Vậy còn cô? Niệm Tịch Không, vì sao cô không sợ?”

Niệm Tịch Không liếc hắn một cái: “Sợ thì tác dụng gì? Sợ thì không bị chết nữa sao? Chẳng qua chỉ là chết mà thôi, ta tự có biện pháp làm linh hồn bất diệt, một lần nữa chuyển thế. Tuy rằng như thế sẽ rất khó tìm đường vào Chủ Thần không gian một lần nữa, trí nhớ cũng bởi thế mà lu mờ mất một phần nhưng chết hẳn thì không.”

Tom nghe vậy thì cả người khẽ lảo đảo chỉ vào hai người Trương Hằng, Niệm Tịch Không, mãi lâu sau mới thốt lên lời: “Các ngươi ăn gian, các ngươi đã có bàn tay vàng rồi còn không thể chết…”

“Đừng nháo nữa.”

Đột nhiên Sở Hạo lên tiếng. Hăn căn chỉnh máy chiếu tới những đoạn nữ quỷ thể hiện năng lực, nhất là cảnh nhân vật nam chính suýt bị bắt nhưng lại thả. Hồi lâu sau, Sở Hạo khẽ thì thảo: “Có thể… là vậy hay không?”

Trong đầu Tom hiện tại chỉ nghĩ tới chuyện làm sao bảo toàn tính mạng, nghe vậy lập tức hỏi: “Là sao, đội trưởng, anh phát hiện ra gì à?”

Sở Hạo lắc đầu: “Cũng không dám chắc, cần phải tới tận nơi nghiệm chứng đã. Tóm lại, các ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước. Bây giờ, chúng ta cần thảo luận những thứ cần đổi, đại loại như đạo cụ vũ khí linh dị. Nhưng trước đó, ta có vài lời muốn nói với mọi người.”

Sở Hạo thoáng trầm mặc, cân nhắc từ ngữ một chút rồi mới lên tiếng: “Trong bộ phim lần trước, ta đã khiến mọi người thất vọng. Nhưng nhờ đội trưởng Trung châu đội giúp, ta đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện… Nếu muốn cứu người khác thì đầu tiên chúng ta phải sống sót đã, phải mạnh mẽ hơn. Nhất là…” ‘các ngươi là đồng đội của ta’- lời này hắn không nói.

“Tóm lại, từ giờ trở đi, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của chúng ta là sống sót, đề thăng thực lực, cuối cùng mới tới cứu giúp người vô tội…”

“Ta hứa với các ngươi rằng mình nhất định sẽ làm được. Thế nhưng, ta cũng thỉnh cầu các ngươi…”

“Nếu có một ngày chúng ta cường đại đến mức không cần phải đưa ra lựa chọn nữa, vậy hãy cho ta mượn lực lượng của các ngươi, giúp ta hoàn thành tâm nguyện…”

“Đây là lời ta muốn nói, cũng là ước định ta muốn lập với các ngươi…”

“Ta sẽ thay đổi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi