VÔ KỴ THANH THƯ



Quả nhiên, ngày hôm sau quân Mông Cổ đã tới, dọc theo đường đi lên núi.

Có trinh sát toàn thân thương tích một đường xông tới, báo cho Trương Vô Kỵ: "Giáo chủ! Thát Tử nói có người ở Võ Đang thương nghị mưu phản Nguyên, phái binh tới tiêu diệt.

Nói là chỉ cần là đạo sĩ thì không phải người tốt, nhất định phải giết...!Còn nói phàm là người mang binh khí đều không phải người tốt, gặp được cũng không cần bỏ qua!"
Kỳ thật cho dù trinh sát không đến, mọi người cũng đã có thể trông thấy quân kỳ Mông Cổ xa xa cùng đống lớn người chen chúc.

Quân Mông Cổ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đi dọc theo sơn đạo, đã đánh tới chân núi, bị một vòng mưa tên phục binh ở chân núi tạm thời bức lui, chẳng qua cũng chỉ là tạm thời.

Phóng tầm mắt nhìn ra, từng đội từng đội quân Mông Cổ uốn lượn mà đến, quân dung hợp quy tắc, thanh thế to lớn, như mây đen rơi xuống đất.

Tuy đã kém xa thời điểm Thành Cát Tư Hãn uy chấn Trung Nguyên dị vực, nhưng thiết kỵ Mông Cổ trăm năm qua tung hoành thiên hạ, uy mãnh hãy còn, vẫn là tinh binh cử thế vô song.

"Thả bọn chúng vào núi sâu một chút mới dễ mượn địa thế." Trương Vô Kỵ đứng xa xa nhìn, chỉ cảm thấy như trở lại Dĩnh Châu, đầy tai đầy mắt đều là thiết huyết cùng khói lửa, mặc dù thảm thiết, lại khiến máu trong người hắn không tự chủ sôi trào lên.

Nhưng cơn hưng phấn đó, khi hắn trông thấy những binh sĩ bị thương liền lập tức tan thành mây khói.

Bởi vì hắn là chủ soái, cho nên mới có thể ở đây khí phách hăng hái, phóng khoáng tự do, nếu hắn hiện tại cũng chỉ là một tiểu binh, chiến trường kia nào có khác gì mười tám tầng địa ngục.

Hắn đã là giáo chủ của họ, thì phải nghĩ cách giảm thiểu thương vong, mới không phụ lòng những binh sĩ này vì hắn mà đầu rơi máu chảy.


"Nhớ kỹ, khi tấn công quân Mông Cổ, trước giết quan, sau giết binh!" Trương Vô Kỵ sai người truyền mệnh lệnh xuống.

Theo trình tự quân chức của Mông Cổ, Thập phu trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng một đường hướng lên trên, thành lập nên quân đội to lớn như vậy, chính là nhờ quân hàm mới có thể để cho chủ soái như đại não khống chế cánh tay, cánh tay khống chế bàn tay, bàn tay khống chế ngón tay, điều khiển cả cánh tay thuận buồm xuôi gió.

Giết trưởng quan là có thể làm suy yếu rất lớn trình độ kỷ luật của quân Mông Cổ.

"Thuộc hạ nhớ kỹ! Trước giết quan, sau giết binh!" Tân Nhiên ôm quyền đáp.

Dương Tiêu đột nhiên nói: "Giáo chủ, lần này dẫn binh chính là Thiệu Mẫn quận chúa và Cáp Lại Tra của Nguyên triều, chúng ta có nên nghĩ cách ám sát bọn họ không?"
"Trong vạn quân giết chủ soái, suy cho cùng cũng chỉ là trò hay trong sách truyện, căn bản không có khả năng thành công." Trương Vô Kỵ nghe tới Triệu Mẫn, nháy mắt thất thần.

Bất luận như thế nào, Triệu Mẫn đối với hắn mà nói chung quy có ý nghĩa khác biệt.

Nhưng rất nhanh, chút tình cảm ấy đã bị gạt qua một bên: "Cho hai kỳ Hồng Thủy, Liệt Hỏa đi trước chặn giết!"
Nói xong, Trương Vô Kỵ cũng tự mình phóng xuống núi.

Trong tay hắn không có binh khí, liền giằng lấy trường đao của quân Mông Cổ, hai tay một trảo uốn éo, lập tức quẳng hai người xuống núi, tiếp đó lại lật qua mặt đao hướng quân Mông Cổ chém tới, như là chém dưa xắt rau, đám người Phạm Dao theo sát phía sau, yểm hộ lẫn nhau, thật sự là khiến người ta tan tác.

Trường đao trong tay Trương Vô Kỵ rất nhanh bởi vì chém giết mà vết tích chằng chịt, thế nên Trương Vô Kỵ chỉ có thể đoạt đao kiếm mới, lại vẫn còn cười nói: "Những binh khí bình thường này thật không đủ thuận tay, hi vọng Trang kỳ sứ có thể nối lại được Đồ Long Đao!"

Bành Oánh Ngọc nghe vậy cười to: "Đồ Long, Đồ Long! Đao này nếu thật sự sửa được cho giáo chủ, để giáo chủ dùng nó chém đầu Hoàng đế Nguyên triều, vậy thật không phụ cái tên này của nó!".

Truyện Tiên Hiệp
Trương Vô Kỵ cũng cười, thấy quân Mông Cổ đã bị dồn vào một góc núi, lớn tiếng nói: "Tất cả rút!" Liền vận khinh công dọc theo dốc đứng phóng lên sườn núi, đồng thời kỳ chúng hai kỳ Liệt Hỏa, Hậu Thổ mai phục xông ra.

Hậu Thổ kỳ chúng đẩy lượng lớn cát đá tới lấp kín đường đi, mà Liệt Hỏa kỳ chúng thì phun dầu hỏa vào quân Mông Cổ, đồng thời ném đạn lửa xuống.

Nhất thời trong góc núi tràn ngập tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Trương Vô Kỵ không thích cảnh tượng như vậy, lắc đầu nói: "Chúng ta trở về tìm Trương chân nhân bọn họ chuẩn bị bước tiếp theo đi!"
——
Quân Mông Cổ trận đầu thiệt hại nặng nề, liền lui về chân núi, triển khai đội hình hình quạt chờ đợi đợt công kích thứ hai.

——
Trương Vô Kỵ vào Thái Cực Điện, thấy quần hùng đang mong mỏi, cất cao giọng nói: "Nay chí sĩ Trung Nguyên đồng tâm hợp lực, cùng nhau chiến đấu với Thát Tử, mời nổi trống vang chuông, chấn hưng sĩ khí!"
Quần hùng ầm vang reo hò rút kiếm, chờ đợi mệnh lệnh của Trương Vô Kỵ.

Liệt Hỏa Kỳ chuẩn bị cành khô rơm ra, chất đống trên quảng trường châm lửa đốt, chỉ khoảng nửa khắc, khói đặc tận trời.


Tiếp đó lại phủ bùn cát trên nóc điện, sau đó chồng lên củi gỗ đổ dầu đốt, ngăn lửa cháy vào trong điện, nhưng từ dưới núi nhìn lên, chính là mấy trăm gian phòng ốc đang chìm trong biển lửa hừng hực.

Tại chân núi, Cáp Lại Tra liếc mắt một cái liền nói: "Hỏng rồi! Thiệu Mẫn quận chúa, phản tặc sợ là muốn đốt núi chạy trốn!"
"Hoảng cái gì!" Triệu Mẫn khẽ quát một tiếng.

"Võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên xưa nay coi trọng nhất là thanh danh, vừa bị chúng ta bao vây đã đốt núi bỏ điện chạy trốn, về sau đừng hòng gặp người nữa! Rút lui dứt khoát như vậy chắc chắn có bẫy! Chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ!"
Cáp Lại Tra bị nàng mắng, trên mặt cung kính, nhưng trong lòng lại có chút xem thường, tự nhủ một cô nương như cô thì biết gì là điều binh khiển tướng? Lại ngẩng đầu liền thấy hơn một trăm năm mươi người từ bên trái núi Võ Đang lao xuống, vác theo mấy tay nải lớn, bộ dạng cuốn gói chạy trối chết, nào còn có thể nhịn được? Vung roi ngựa quát: "Đi! Ngăn bọn chúng lại!"
Lại nói Du Liên Châu mang theo hơn trăm hảo hán khinh công trác tuyệt chỉ chạy đến một nửa, vừa trông thấy quân Mông Cổ đuổi theo liền lập tức tản ra tứ tán.

Quân Mông Cổ thấy không đuổi kịp, nhao nhao giương cung cài tên, mũi tên bắn trúng tay nải đựng đầy quần áo hoặc ván gỗ dưới y phục, không mảy may thương tổn đến người.

Mà đúng lúc này, Trương Tùng Khê và Ân Lê Đình mỗi bên suất lĩnh một trăm người xuống núi chia cắt hàng ngũ quân Mông Cổ, đồng thời ném đạn khói nhiễu loạn tầm mắt.

Quân Mông Cổ bị khói mù cản trở không nhìn rõ vị trí quân địch, lại thấy hết nhóm này đến nhóm kia xuống núi, trong lòng nghi ngờ.

Mà Triệu Mẫn vừa nghe xong hồi báo tiền tuyến liền cười nói: "Hay lắm, đây là đang cố tình bày nghi trận cho ta xem đây! Đại bộ phận chắc chắn còn đang trên núi! Chúng ta phái ba ngàn người đuổi theo là đủ rồi!"
Hai vạn người chỉ lấy ra ba ngàn người, quả thực không coi là tổn thất quá lớn.

Trương Vô Kỵ nhìn tình huống Mông Cổ chia binh, thở dài: "Có Thiệu Mẫn quận chúa ở đây, Thát Tử quả nhiên khó chơi hơn nhiều, chỉ phái ra quân số nhỏ đuổi theo, thật là phiền phức!"
Dương Tiêu cũng nói: "Không sai, việc này thực sự đáng lo."
Hai người đang nói mấy câu, bỗng dưới núi tiếng kèn vang lên, hai nghìn quân Mông phân biệt từ hai bên trái phải công lên núi.

Đường núi tuy gập ghềnh, nhưng với quân Mông Cổ được huấn luyện nghiêm chỉnh mà nói, vẫn như giẫm trên đất bằng, trường mâu thiết giáp, dáng vẻ dũng mãnh.


Trương Vô Kỵ thấy vậy, tâm trí không khỏi mong ước, thở dài: "Chẳng biết đến khi nào ta mới có thể có được tinh binh như thế!"
Nói xong vung tay lên, Duệ Kim Kỳ nằm trong bụi cỏ nhảy ra, trường mâu ném lao, rìu ngắn tên nhọn đồng loạt phóng tới, lập tức có người lăn xuống núi, nhất thời đại loạn.

Mà quân Mông Cổ quân kỷ nghiêm minh, tiền đội bại, hậu đội lại không loạn, dưới hiệu lệnh vẫn anh dũng xông lên.

Trương Vô Kỵ lệnh Liệt Hỏa Kỳ cùng Hồng Thủy Kỳ lấy ra liệt hỏa và độc thủy, tuy lực sát thương tăng mạnh, đánh cho quân Mông rơi rớt tan tác, lại vẫn không thể ngăn cản lượt kế tiếp.

Cáp Lại Tra thấy thế mừng lớn nói: "Đám người Hán này đã hết cách rồi! Năm ngàn quân xếp hàng, nâng khiên lên núi! Nhất định phải bắt sống Trương Vô Kỵ!"
Triệu Mẫn bỗng nhiên ngăn cản: "Không được! Chúng ta lập tức rút lui!"
"Quận chúa nương nương! Sao lại..."
Đúng lúc này, dưới núi bỗng nhiên vang lên tiếng trống trận, một viên hỏa tiễn phóng lên cao, Triệu Mẫn thấy thế vội nói: "Ta đã sớm nghe nói Trừ Châu phái người đến, quả nhiên có viện binh! Chúng ta mau rút lui! Thuẫn binh vây quanh chúng ta, rút!"
Mà trên núi, quần hùng đang hoảng loạn cũng vui mừng quá đỗi, nói: "Viện binh tới rồi! Mọi người xông lên!" Từng người cầm lấy binh khí, dưới sự dẫn dắt của Trương Vô Kỵ lao xuống núi, xông thẳng vào quân Mông Cổ, như lưỡi dao sắc bén xé rách bụng con mồi, trực chỉ vị trí của Triệu Mẫn và Cáp Lại Tra.

Trương Vô Kỵ trong tay cầm hai viên ám khí thiết ly tử, nhắm chuẩn hai người trên chiến xa, đang định ném ám khí, chợt thấy Triệu Mẫn hơi hơi nghiêng đầu, dung nhan lộ ra dưới ánh mặt trời, xinh đẹp như kiếp trước mới gặp, trong lòng bỗng tràn ngập ngàn vạn cảm xúc, lực đạo trên tay cũng lệch đi, thiết ly tử xuyên qua cổ Cáp Lại Tra, nhưng không lấy được tính mạng của Triệu Mẫn, chỉ đánh gãy cánh tay phải của nàng.

Triệu Mẫn kêu thảm thiết một tiếng rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vô Kỵ, lập tức nhận ra: "Là ngươi?"
Trương Vô Kỵ cắn răng, một kích thất thủ, Huyền Minh nhị lão đã nhào lên bảo vệ Triệu Mẫn, hắn không có cơ hội đánh lén lần thứ hai, đồng thời phía sau đã phát đạn tín hiệu nhắc nhở hắn đừng nên ham chiến, chỉ có thể thối lui.

Triệu Mẫn chợt gọi lại Trương Vô Kỵ: "Ngươi trước kia có phải đã từng gặp ta không? Rất lâu trước kia!"
Bước chân Trương Vô Kỵ hơi khựng lại: "Chưa từng gặp!"
"Vậy vì sao ngươi không giết ta?"
Trương Vô Kỵ lần này quay đi không chần chờ, lớn tiếng nói: "Về thảo nguyên của cô đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi