VÔ KỴ THANH THƯ



Chu Nguyên Chương đại náo trốn chạy, Võ Đang tốn công sức rất lớn mới dọn dẹp được tàn cuộc.
"Chu Nguyên Chương tên kia thế nào? Thát Tử với Trương Sĩ Thành hiện tại thế nào rồi?"
"Trừ Châu, kế hoạch của Lưu Phúc Thông và Quách Tử Hưng thuận lợi, đã diệt sạch thế lực của Chu Nguyên Chương.

Chu Nguyên Chương bây giờ đã không thể quay về Trừ Châu, mang theo bộ hạ của mình cướp lấy Mẫn Châu từ tay Thát Tử làm căn cứ địa tĩnh dưỡng." Dương Tiêu báo rõ tin tức mình nhận được cho Trương Vô Kỵ.

"Mặt khác, Thát Tử phái binh tiến đánh Trương Sĩ Thành thất lợi, bị Trương Sĩ Thành mượn đường thủy Chiết Giang đại bại thuỷ binh, hiện tại hai phe đã hoàn toàn giằng co, Nguyên triều đang không ngừng lao đầu vào tấn công Trương Sĩ Thành, không rảnh bận tâm chúng ta."
Quân Mông Cổ đến từ thảo nguyên, xưa nay lấy kỵ binh xưng bá thiên hạ, lúc thiết kỵ Mông Cổ quét ngang đại lục Á Âu, những vùng núi, thảo nguyên, sa mạc kia căn bản không thể ngăn cản chiến mã kỵ binh cùng cung tên giáo dài, chỉ có thể chật vật ngã xuống dưới vó ngựa.

Nhưng đổi lại, thuỷ quân mãi mãi là nhược điểm lớn nhất của Nguyên triều, bất luận triều đình tìm bao nhiêu cách bù đắp, một dân tộc trời sinh đã khuyết thiếu kỹ năng với nước, chung quy cũng chỉ dừng ở mức tạm được.
Nếu không phải năm đó Nam Tống quá mức mục nát, Mông Cổ muốn đánh chiếm Nam Tống, nói không chừng đến hôm nay vẫn không thể thành công.
Mà Trương Sĩ Thành xuất thân là thương nhân buôn muối, từ nhỏ lớn lên tại vùng Chiết Giang, thuỷ tính cao minh.

Từ khi hắn bắt đầu buôn lậu muối, lực lượng trên nước ngày càng lớn mạnh, có không ít chiến thuyền vốn là thuyền vận chuyển muối cải tạo thành, không chỉ kiên cố mà còn có sức chứa lớn, tốc độ cũng rất nhanh.
Nghe nói trong lúc thuỷ chiến giữa quân Mông Cổ và Trương Sĩ Thành, không ít chiến thuyền Mông Cổ thậm chí trực tiếp bị thuyền của Trương Sĩ Thành đánh đắm, đến cả mạn thuyền cũng vỡ vụn.

Quân Mông Cổ xưa nay tung hoành thiên hạ, gần đây chỉ thua thiệt trong tay Minh Giáo qua, bây giờ lại bị Trương Sĩ Thành uy hiếp như vậy, một khi tin tức truyền vào kinh thành sẽ lập tức gây nên lòng người sợ hãi, lo lắng vận số của Nguyên triều đến đây đã hết, mà Hoàng đế vì dời đi loại sợ hãi này, sẽ trút tất cả áp lực lên đầu phụ tử Nhữ Dương Vương khởi xướng chiến tranh.

Hiện giờ, phụ tử Nhữ Dương Vương chỉ có thể làm mọi cách tiêu diệt bằng được Trương Sĩ Thành, nếu không kiếp sống cầm quân của họ cũng đến hồi kết thúc.(**)
Lúc Trương Vô Kỵ mới gia nhập Thiên Ưng Giáo nhậm chức đàn chủ Huyền Vũ Đàn vẫn chưa biết Tạ Tốn đã được Đại Ỷ Ti đưa về Trung Nguyên, muốn xây dựng thủy sư Huyền Vũ Đàn lớn mạnh để sau này đi Băng Hỏa Đảo đón Tạ Tốn về.

Khi đó hắn từng có qua lại với Trương Sĩ Thành, quan hệ giữa hai người cũng không tồi, Trương Sĩ Thành dùng tiền mua đường, Trương Vô Kỵ mở rộng thông thương, giúp nhau kiếm đầy bồn đầy bát, bởi vậy còn xưng huynh gọi đệ một thời gian.
Tất nhiên, chuyện tới bây giờ, chút tình huynh đệ ấy sớm đã chẳng còn tí vụn bã nào.
"Trương Sĩ Thành người này cũng coi như là một nhân tài, hung ác, xảo trá, dù sao vô thương bất gian, lại rất biết co được dãn được." Trương Vô Kỵ nhớ lại thời gian mình và Trương Sĩ Thành chung đụng.

"Chỉ tiếc hắn chung quy là tầm nhìn quá nhỏ, tư tưởng có phần hạn hẹp, so với Nhữ Dương Vương vẫn kém hơn một chút.

Đương nhiên, có thể khiến Nhữ Dương Vương nguyên khí đại thương là chuyện tốt, chúng ta không cần phải lo.

Bên phía Từ Thọ Huy thế nào rồi?"
"Vẫn thế, ôm ba mẫu đất của mình, bất luận bên ngoài thế nào cũng không ra xen vào.


Coi bộ Trần Hữu Lượng dạy bọn chúng rất tốt." Tống Thanh Thư nghe vậy nói.

"Có điều, mật thám chúng ta xếp vào bên cạnh Ân Phi Bạch vẫn luôn chia rẽ quan hệ giữa hai người, hiện tại Ân Phi Bạch với Từ Thọ Huy đã bằng mặt không bằng lòng, tên nào cũng đang tính toán cho riêng mình."
Kế hoạch vĩnh viễn không thể theo kịp biến đổi, thu xếp của Trần Hữu Lượng để lại lúc lâm chung không thể nói là bất ổn, nhưng chỉ là cầu ổn cầu giấu tài, trong loạn thế đàn sói chiếm cứ này chung quy khó mà chống đỡ được lâu dài.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, Trần Hữu Lượng chỉ điểm chúng như thế, chưa chắc thật sự mong bọn chung chiến thắng Trương Vô Kỵ, dù sao đến cả Trương Vô Kỵ cũng có thể nhận ra đây là hai tên phế vật vô tích sự, huống chi cơ trí như Trần Hữu Lượng? Gã an bài như vậy cũng chỉ là để Trương Vô Kỵ khó chịu, cho hắn thêm một khúc xương khó gặm thôi.
Trương Vô Kỵ nâng trán, thấp giọng nói: "Cứ kệ bọn chúng tự đấu đá nội bộ đi!"
Cục diện bây giờ cũng thật thú vị, hai phe làm bạn, từng đôi chém giết.
Trương Vô Kỵ nói: "Từ Thọ Huy và triều đình đều đã không thể phân thân, vậy chúng ta có thể yên tâm đi xử lý Chu Nguyên Chương rồi.

Các ngươi có an bài gì không?"
Từ Đạt đứng lên nói: "Thuộc hạ nguyện làm lính hầu cho giáo chủ!"
Trương Vô Kỵ kinh ngạc liếc nhìn Từ Đạt một cái, thấy Từ Đạt thần sắc thành khẩn.


Thì ra Từ Đạt thỉnh chiến, thứ nhất là vì muốn thật sự chấm dứt với Chu Nguyên Chương, thứ hai y cũng biết mình trước đó từng ủng hộ Chu Nguyên Chương, nếu không thể hiện chút thực lực và thái độ, y rất nhanh sẽ lu mờ trong đám người, không ngày nổi danh.
Đồng thời Thường Ngộ Xuân cũng nói: "Giáo chủ! Để thuộc hạ đi bắt tiểu tử kia ra!"
Có hai người Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân ra mặt, rất nhanh lại có không ít tướng lãnh chủ động chờ lệnh.

Ai nấy đều thấy được ý nghĩa trọng đại của chiến dịch lần này, nếu có thể lập công, ngày sau lên chức không biết dễ dàng hơn bao nhiêu!
——
Mọi người thương lượng đại khái xong, Trương Vô Kỵ định quay về gặp Tống Thanh Thư một lần.
Đúng lúc này, đám người Trương Trung và Chu Điên lại tìm đến hắn.
Vừa thấy Ngũ Tán Nhân, Trương Vô Kỵ liền cảm thấy tê cả da đầu, trực giác mách bảo lại phải nghe hơn một canh giờ "thiên mệnh", "mệnh cách" các kiểu huyền diệu khó giải thích, nhưng hắn lại biết lời của mấy người Trương Trung thực sự rất đáng tin, bởi vậy không thể không gặp.
"Giáo chủ, người lần này có theo đại quân cùng đi chinh phạt Chu Nguyên Chương không?"
Theo kế hoạch của Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, chỉ có Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân tiến đánh Chu Nguyên Chương, mà Trương Vô Kỵ thì về Trừ Châu ổn định thế cục vừa qua đại loạn.

Trong đó còn có một nguyên nhân là chiến trường dù sao cũng rất nguy hiểm, thân phận như Trương Vô Kỵ phải nên nhớ quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, không thể đặt mình vào nguy hiểm, trở về Trừ Châu bày mưu lập kế mới là cách làm chính xác.
Thế nhưng Trương Trung lại không cho là như vậy: "Giáo chủ, người cũng đã biết mệnh Chân Long..."
"Dừng lại!" Trương Vô Kỵ giơ tay che trán, hắn thật sự không muốn nghe Trương Trung nói những thứ đó.

"Ý của ngươi là ta phải cùng Từ Đạt đi đánh Chu Nguyên Chương đúng không?"

"Đúng vậy!"
"Chu Nguyên Chương là tàn quân chạy loạn, quân lực của chúng ta gấp năm lần hắn, hơn nữa Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân đều là mãnh tướng giỏi về dụng binh, vì sao ngươi cảm thấy ta nhất định phải đi?"
"Cái này...!Giáo chủ, có đôi khi thực lực không thể quyết định tất cả, còn có khả năng là từ vận khí quyết định.

Nếu đã là người trời cao hướng vào, vậy bất luận người đó rơi vào nghịch cảnh cỡ nào, cũng sẽ ý trời giúp người đó vượt qua nan quan.

Giáo chủ thử ngẫm lại xem, phải chăng có khi cũng cảm thấy mình giống như có thần trợ?" Trương Trung nghiêm mặt nói: "Cũng như lúc Lưu Tú bị vây trời giáng thiên thạch, Gia Cát Lượng trận Xích Bích mượn được gió đông(*).

Cái trước là trời giúp Chân Long đoạt được thiên hạ, cái sau là ý trời muốn ngăn chặn Tào Tháo cướp Đế vị!"
Trương Vô Kỵ nâng trán: "Ta hiểu rồi.

Ý của ngươi là, nếu như ta không đi, mệnh cách của Từ Đạt bọn họ sẽ bị Chu Nguyên Chương áp chế, trận chiến này sẽ bởi vì thiên tượng mà xuất hiện biến hóa, làm Chu Nguyên Chương đắc thắng, đúng hay không?"
"Không sai, nếu giáo chủ không đi, trận chiến này tất bại."
"Vậy nếu ta đi, thì nhất định có thể thắng sao?"
"Cái này..." Trương Trung hơi chần chờ, nói: "Chu Nguyên Chương không phải như Hoàng đế Thát Tử gần đất xa trời, giáo chủ đi chuyến này, thắng bại chỉ có chia đôi."
Trương Vô Kỵ thở dài: "Chia đôi à...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi