VỢ LÀ BÁC SĨ PHU NHÂN


Thấy Lộ Khiết khó xử, Tư Cảnh Nam mới buông tha, đùa với cô như vậy là đủ rồi.

Anh đỡ cô đứng thẳng dậy, mỉm cười vén tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng cất giọng nói:"Thôi được rồi! Em vào tắm đi!" Nói xong Tư Cảnh Nam quay người bước tới tủ quần áo, cầm một bộ đồ ngủ màu đen ra.
Trong giây phút Tư Cảnh Nam quay người đi, Lộ Khiết nheo mắt, chăm chú quan sát vào vai trái phía sau lưng của anh, đúng là hình xăm trong giấc mơ của cô.

Bây giờ nhìn thì cũng chả hiểu gì, muốn biết thì phải lấy được lòng tin của Tư Cảnh Nam trước đã.

Đang mê mẩn quan sát hình xăm, đột nhiên Tư Cảnh Nam quay người lại nhìn cô.
Lộ Khiết chợt hoàn hồn, cô nhanh nhẹn bỏ chạy thẳng vào phòng tắm.

Tư Cảnh Nam đứng đó nhìn cô khóe môi nhếch lên.
Sau khi tắm xong, cô mở cửa bước ra ngoài thì đã không thấy Tư Cảnh Nam ở trong phòng nữa, Lộ Khiết thở phào nhẹ nhõm.

Cô bước tới bàn trang điểm, sấy tóc cho khô rồi đi tới ghế sofa và nằm xuống.
Từ lúc cô còn đi làm thì cô thường hay ngủ rất trễ nên giờ ngủ sớm như vầy có chút không quen nhưng cũng rất thoải mái.

Nằm được một chút cô liền chìm vào trong giấc ngủ.
Vài phút sau, Tư Cảnh Nam đẩy cửa bước vào thì bắt gặp tình cảnh ấy, anh bất giác lắc đầu:"Đúng là cứng đầu!"
Tư Cảnh Nam cẩn thận đóng cửa lại, sau đó bước tới phía cô, luồn tay bế cô lên, hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng vì sợ rằng sẽ đánh thức cô, anh bế cô đi tới phía giường và từ từ đặt cô xuống.
Xong xuôi, Tư Cảnh Nam cũng nằm sang một bên, anh vòng tay ôm eo cô lại, mỉm cười ngắm nhìn cô ngủ.
Tư Cảnh Nam trước giờ là một người sống khá khép kín, là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt cô anh lại là một người sống có tình cảm, tính tình lại hòa dịu hơn rất nhiều, chính anh cũng cảm thấy điều này ở mình rất lạ.


Anh cũng không hiểu nổi mình nữa!
....
Qua sáng hôm sau, mặt trời bắt đầu nhô lên, mang ánh sáng của nắng mai ôm choàng lấy toàn bộ thành phố.

Ánh nắng le lói chiếu rọi lên chiếc giường mà hai người đang ngủ.

Lộ Khiết trở mình, khẽ mở mắt thì liền nhìn thấy Tư Cảnh Nam nằm cạnh mình, cô giật mình chằm chằm nhìn anh, mém một xíu nữa là cô đã đá anh xuống giường rồi, nhưng cô là người ứng xử có chừng mực, không hành động nông nỗi nên cô đã kìm chế được bản năng của mình, chứ nếu không bây giờ chỗ anh nằm đã nằm dưới đất rồi.

Lộ Khiết nhíu mày suy nghĩ lại, rõ ràng tối qua cô ngủ ở sofa nhưng mà bây giờ lại nằm trên giường vả lại còn nằm cạnh Tư Cảnh Nam nữa! Chẳng lẽ tối qua anh ta bế mình? Lộ Khiết thẫn thờ suy nghĩ.
Một hồi sau khi ngẫm nghĩ, cô mở tròn mắt quan sát người đàn ông nằm cạnh, thật sự anh ta rất là đẹp trai, rất là quyến rũ.

Đang lúc say sưa nhìn anh, đột nhiên anh mở mắt khiến cô giật nảy mình, cô chớp chớp mắt thu ánh mắt vừa rồi của mình lại và sau đó định ngồi dậy đi xuống giường, nhưng nửa chừng bị anh níu lại, ôm chặt cô vào lòng mình, giọng nói khàn khàn, lười biếng vang lên:"Ngủ thêm xíu nữa đi! Bây giờ vẫn còn sớm mà!"
Lộ Khiết tính vùng ra nhưng bị anh ôm chặt như vậy, không còn cách nào khác đành phải nằm yên trong lòng anh vậy.

Cô đột nhiên lên tiếng hỏi anh:"Anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, sao trông anh rảnh rỗi vậy?"
Tư Cảnh Nam cười cười:"Công việc của tôi, tôi đều đã định lịch cố định, bây giờ vẫn chưa tới giờ làm của tôi.

Em không cần phải lo cho tôi đâu!"
Lộ Khiết nhịn cười suy nghĩ:"Anh bớt ảo tưởng lại đi, tôi hỏi như vậy là vì muốn anh đi làm sớm, là vì muốn thoát khỏi anh thôi! Ai thèm lo cho anh chứ?"
Được một lúc, hai người cũng thức dậy, sau khi vệ sinh xong, Tư Cảnh Nam bước xuống phòng khách trước, Lộ Khiết thay đồ xong rồi cũng xuống.

Nhìn thấy Tư Cảnh Nam ngồi trên chiếc ghế sofa, tay cầm ly cà phê nhâm nhi, tay còn lại thì cầm một điếu thuốc đang ngất ngây khói, cô từ từ bước xuống rồi đi tới phía anh, lạnh không lạnh, ấm không ấm nói:"Thay vì uống cà phê và hút thuốc thì anh nên ăn một vài món điểm tâm vào buổi sáng thì sẽ tốt hơn."
Nghe cô nói, trong lòng Tư Cảnh Nam chợt cảm thấy vui vẻ vô cùng, anh nhìn cô cười cười, cất giọng hài hòa:"Em đang quan tâm tôi sao?"
Lộ Khiết cố lảng tránh, cô nháy nháy mắt, quay sang hướng khác rồi ấp úng nói:"Ai...ai thèm quan tâm anh chứ? Tôi chỉ là đang nhắc nhở bệnh nhân của mình thôi! Anh hiểu không?"
Tư Cảnh Nam liền phì cười, thật là hết nói nổi.
Vừa hay, Tân Trạch từ ngoài bước vào, cúi đầu chào Tư Cảnh Nam như muốn thông báo với anh chuyện gì đó.

Tân Trạch nhìn Tư Cảnh Nam xong rồi lại liếc nhìn Lộ Khiết, giống như không muốn cho cô biết chuyện, nhưng Tư Cảnh Nam không quan tâm, anh hất cằm với Tân Trạch, trầm giọng:"Cứ nói!"
"Lôi Duật báo tin, lão Hổ đã bị giết vào tối qua."
Mày kiếm khẽ nhíu lại, Tư Cảnh Nam lạnh giọng, khó chịu lên tiếng:"Ai làm?"
"Là người của Hàn Long Bang!"
Sau khi nghe Tân Trạch khai báo là người của Hàn Long Bang đã xuống tay giết chết lão Hổ, Tư Cảnh Nam liền bật cười, giọng nói đầy mưu mô:"Không ngờ, Hàn Dương Phong lại nhanh gọn như vậy!" Tư Cảnh Nam ngưng cười, nhìn Tân Trạch nói tiếp:"Còn địa bàn bên đó thì sao?"
"Do Lôi Duật hành động nhanh nên đã thành công lấy được."
"Được rồi, làm tốt lắm, cậu ra ngoài đi!" Tư Cảnh Nam gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho Tân Trạch.
Lộ Khiết ngồi nghe hai người bọn họ nói chuyện, cô thắc mắc một điều nên mới lên tiếng hỏi Tư Cảnh Nam:"Thế lực của anh vẫn chưa đủ mạnh hay sao mà cần phải tranh chấp địa bàn nữa vậy?"
Khá bất ngờ với câu hỏi của cô, anh một phần vì lo lắng cho an nguy của cô vì với Tư Cảnh Nam, anh có khá nhiều kẻ thù, nếu cô biết nhiều sợ rằng sẽ không tốt cho cô, phần khác vì muốn che giấu đi thân phận của mình nên anh đành biện cớ nói với cô, anh mỉm cười đáp lại:"Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ nói cho em biết!"
"Thiếu gia, tiểu thư, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong." Quản gia Kim cúi đầu chào.
Tư Cảnh Nam gật đầu ra lệnh cho quản gia Kim đi xuống, anh quay sang nhìn Lộ Khiết rồi nói:
"Em xuống ăn sáng đi, rồi tôi sẽ đưa em tới một nơi."
"Đi đâu vậy?" Cô thắc mắc, cau mày hỏi anh.
"Rồi em sẽ biết!"

Lộ Khiết không nói gì nữa, cô theo lời anh đi xuống phòng bếp để dùng bữa sáng.

Xong xuôi, cô lên phòng sửa soạn đồ đạc rồi bước xuống.
Cô khoác lên trên người mình một bộ váy trắng liền thân, nhìn không cầu kì, không kiểu cách.

Chiếc váy cũng khá bình thường nhưng nó lại nổi bật khi cô mặc nó vào.

Tư Cảnh Nam đứng ngơ ngác nhìn cô được một lúc, anh mới hoàn hồn rồi tiến đến nắm tay cô đi ra ngoài xe.
....
Đứng trước tập đoàn Tư Nam, Lộ Khiết chau mày, hỏi anh:"Anh đưa tôi tới đây làm gì?"
"Tất nhiên là để ra mắt em với mọi người rồi!"
"Anh không sợ hạ thấp thanh danh của mình sao?"
Tư Cảnh Nam ngỡ ngàng quay sang hỏi cô:"Vì sao phải sợ?"
"Bởi vì tôi chỉ là một người bình thường còn anh thì khác."
"Tôi có một người bạn gái là một người phụ nữ rất xinh đẹp, là một vị bác sĩ giỏi.

Như vậy, thì việc gì phải sợ.

Mà cho dù em có là ai đi chăng nữa, đi cùng tôi sẽ không có ai dám cất lời chê bai dù chỉ là nửa từ!" Tư Cảnh Nam nhìn cô, ôn tồn giải thích.
Lộ Khiết không hỏi nhiều nữa, chốc lát Tư Cảnh Nam nói xong liền kéo cô vào trong.
Nhìn thấy Tư Cảnh Nam cùng Lộ Khiết bước vào, tất cả mọi người ở đó đều không khỏi trầm trồ...
"Này! Này, đó không phải là cô gái lúc trước tới tìm Tư tổng sao?"
"À...đúng là cô ấy rồi!"
"Đây là lần đầu tiên, Tư tổng đưa phụ nữ tới đây đấy!" Một người nhân viên khác sờ sờ cằm, nói.

"Đúng là kì lạ, trước giờ Tư tổng đâu có thói quen này!"
"Cô gái đó đúng thật là may mắn..."
"Các cô rảnh rỗi nhiều chuyện vậy à?" Giọng quản lý vang lên, bà ta khoanh tay đứng nhìn đám nhân viên buông lời trách móc.

Đám nhân viên nghe xong liền giật mình, nhanh chóng im lặng và trở lại tư thế làm việc nghiêm túc.
.....
Thang máy mở cửa ở tầng tám mươi, Tư Cảnh Nam đi trước, cô lủi thủi theo sau.

Đột nhiên, anh đứng lại bất thình lình, khiến cô va đầu vào người anh, nhìn cô anh cười cười:
"Tâm hồn em đang để ở đâu vậy?"
"Xin lỗi!" Cô hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói với anh.
"Đây là câu xin lỗi của em mà tôi nghe hài lòng nhất từ trước tới giờ đấy." Tư Cảnh Nam phì cười, anh nắm lấy tay cô:"Được rồi! Đi thôi!"
Cửa phòng làm việc vừa mở, Tư Cảnh Nam đã thấy Bạch Doanh Thần đứng đợi ở trong.

Bạch Doanh Thần khá bất ngờ về sự xuất hiện của Lộ Khiết, anh nhìn Tư Cảnh Nam khen ngợi:"Nam, xem ra cậu cũng có mặt chọn đấy!"
Trong thâm tâm của Bạch Doanh Thần, anh lắc đầu, chậc lưỡi:"Nói hốt là hốt thật sao?"
"Đoán không nhầm thì chắc đây là bác sĩ Lộ!"
Lộ Khiết tỏ vẻ bất ngờ, tròn mắt nhìn Bạch Doanh Thần:"Anh biết tôi sao?"
"Lần trước, tôi có xem chương trình trên ti vi vả lại được người khác kể rất nhiều về tài năng của cô, hôm nay được gặp cô rất là vinh hạnh.

Chào cô! Tôi là Bạch Doanh Thần." Bạch Doanh Thần cười tít mắt, đưa tay ra bắt tay, chào hỏi với cô.
"Chào anh!" Lộ Khiết gật đầu, đáp lại.
Tư Cảnh Nam đột nhiên chen ngang, anh kéo Lộ Khiết ra, nhìn Bạch Doanh Thần:"Sao cậu lại ở đây?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi