VỢ LÀ BÁC SĨ PHU NHÂN


Qua ngày hôm sau, Tư Cảnh Nam bước ra khỏi thư phòng.

Sắc mặt có vẻ không tốt lắm, bởi vì cả đêm anh làm gì có ngủ, cứ liên tiếp nghĩ về cô.

Nhìn thấy anh, Tân Trạch liền bước tới, cuối đầu rồi thông báo:"Lão đại, Lộ tiểu thư đã đi rồi."
Tư Cảnh Nam nghe xong thì không có động tĩnh gì, anh hoàn toàn không có một chút bất ngờ.

Vì khi anh và cô đã đối mặt với chuyện này thì anh mãi biết rằng, anh không thể giữ cô lại bên cạnh mình được.

Tư Cảnh Nam phất tay ra hiệu cho Tân Trạch im lặng rồi cất tiếng nói:"Cứ để cô ấy đi, đó là sự lựa chọn của cô ấy."
Tân Trạch gật đầu rồi đi xuống dưới, cả anh, người thân cận nhất của lão đại mà vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra giữa lão đại và Lộ tiểu thư kia.

Tân Trạch vừa bước đi vừa lắc đầu chán nản, anh tự nói thầm trong lòng:"Tại sao, đường đường là một vị thủ lĩnh, người đứng đầu Tư gia, quản lí không biết bao sinh mạng từ lớn đến nhỏ.

vậy mà một cô gái bình thường như thế lại có thể khiến cho lão đại chật vật như vậy.

Rốt cuộc, cô Lộ tiểu thư đó, có sức hút lớn tới mức nào vậy?"
Nhìn thấy Tân Trạch với vẻ mặt bất lực đi xuống, Lý Trân cố tình bày vẻ quan tâm, lo lắng hỏi:"Tân Trạch! Lão đại, anh ấy thế nào rồi!"
Tân Trạch bĩu môi, nhún vai nói:"Không thay đổi gì cả, mấy ngày hôm nay vẫn giữ nguyên thái độ như vậy." Anh thở dài rồi đặt tay lên vai Lý Trân:"Em biết chị lo cho lão đại nhưng trong những lúc như vầy, chị không nên tới gần anh ấy thì hơn.

Không khéo cả tính mạng cũng không bảo toàn nổi."
"Tôi biết rồi! Cảm ơn cậu!" Lý Trần mỉm cười, nhìn Tân Trạch với vẻ thân thiện, rồi hướng mắt nhìn lên trên lầu, cô ôn nhu nói:"Tôi nghĩ, lão đại chỉ tạm thời phân tâm vì cô ấy thôi, chắc rằng một thời gian sau sẽ ổn."
"Đúng vậy, chị nói rất phải." Tân Trạch cười đáp lại, sau đó anh nhìn đồng hồ rồi nhanh nhẹn rời đi, không quên chào Lý Trân vài lời.
Lý Trân hướng ánh mắt mình nhìn lên lầu, trong lòng cô cũng có chút đau xót khi nhìn Tư Cảnh Nam như vậy, cô thật hận cô gái ấy! Tại sao lại khiến anh ấy đau khổ như vậy? Nhưng một phần nào đó trong lòng của cô lại vui sướng tột độ.

Lộ Khiết rời khỏi, xem như cô sắp có cơ hội.
"Em đã nói rồi mà, cô ta chỉ đem lại cho anh những phiền toái thôi! Cuối cùng thì anh cũng đã buông bỏ." Lý Trân nở nụ cười hài lòng, cô thầm nghĩ.
"Chị ở đó cười cái gì?" Giọng nói của Lạc Phi Vân không biết từ đâu bất giác vang lên làm Lý Trân giật mình, cô quay sang đối diện với Lạc Phi Vân, sắc mặt từ lúc nào đã thay đổi.

Giờ không còn là khuôn mặt vui tươi như ban nãy nữa mà đổi lại là vẻ mặt buồn bã, xanh xao như đang cảm thông thay cho chuyện đã xảy ra với Tư Cảnh Nam.
"Lạc...Lạc tiểu thư!" Giọng Lý Trần buồn buồn vang lên, mang theo âm điệu nhẹ nhàng:"Chắc cô nhìn lầm rồi, tôi làm gì có cười!"
Lạc Phi Vân nhếch cười, khinh nhạt:"Là do mắt tôi có vấn đề hay là diễn xuất của chị quá tốt đây?"
"Lạc tiểu thư, cô là đang có ý gì? Tôi không hiểu!" Lý Trân khẽ nhíu mày, chăm chăm quan sát Lạc Phi Vân.
"Không hiểu?" Lạc Phi Vân cau mày hỏi ngược, cô cười cười rồi nói tiếp:"Anh tôi vẫn thường hay khen chị rất là thông minh, nhanh nhẹn...nhưng tôi thấy hình như anh tôi sai rồi!" Ngộ ra được điều gì đó, Lạc Phi Vân cất giọng nói tiếp:
"Lúc trước, không biết tại sao anh tôi lại mang chị về làm gì nữa? Đúng là lúc đầu tôi có một chút gì đó hài lòng về chị nhưng bản chất của chị càng ngày càng làm tôi thấy ghét.


Không biết rằng trong việc giữa anh trai tôi và chị Lộ Khiết chị có nhúng tay vào hay không.

Nhưng tôi nhận ra rằng, chị và anh Lôi Duật đang quen nhau nhưng ánh mắt của chị thì cứ luôn hướng về anh tôi.

Nói cho chị biết, dù anh tôi có chấp nhận đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chị.

Chị đừng có ảo tượng nữa!"
"Cô..." Lý Trân rươn rướn nước mắt nhìn Lạc Phi Vân, cô bị lời phủ nhận tuyệt tình của Lạc Phi Vân làm cho mình chạnh lòng.
"Cái gì? Khóc sao?" Lạc Phi Vân khoanh tay lại, lướt mắt nhìn điệu bộ của Lý Trân mà không nhịn nổi cười:"Thôi đi, chị đừng có diễn nữa!"
"Lạc Phi Vân!" Giọng nói lạnh tanh của Lôi Duật từ phía sau cô vang lên, Lạc Phi Vân khẽ quay đầu lại thì nhìn thấy Lôi Duật đang mang khuôn mặt khó chịu, cùng với cơn thịnh nộ dần dần đổ về phía mình.
Lý Trân không chịu nổi nữa mà ôm mặt rồi chạy đi.

Lạc Phi Vân khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng của Lý Trân rồi nhìn sang Lôi Duật, cô bĩu môi tránh né ánh mắt nổi giận của anh.
"Sao em lại nói những lời đó với cô ấy?" Lôi Duật cau mày, dù trong lòng đang rất bực bội nhưng vẫn không muốn lớn tiếng với cô:"Em cũng biết, cô ấy mồ côi cha mẹ, em nói như vậy chẳng khác nào khoáy sâu vào nỗi đau của cô ấy!"
"Anh đang chất vấn em sao? Cô ta thì có gì tốt chứ? So ra thì chẳng khác gì người phụ nữ lẳng lơ." Lạc Phi Vân ngày càng khó chịu khi nhìn Lôi Duật quan tâm tới người con gái khác, đặc biệt là đang trách móc cô vì cô ta.
"Em chưa tìm hiểu kỹ thì làm sao dám khẳng định cô ấy như vậy?"
"Anh vốn không biết gì hết!" Lạc Phi Vân bực bội rồi cố hét lên nói.
"Phải.

Anh không hiểu gì cả.

Anh chỉ biết, em hiện tại đang có một cuộc sống sung túc nên không màn đến cảm nhận của người khác, luôn lấy hoàn cảnh của người khác ra làm đùa giỡn.

Lý Trân, em cũng xem thường.

Vậy còn anh thì sao, đối với cô ấy, anh cũng không khác gì, cũng xuất thân thấp kém như vậy đấy.

Lạc Phi Vân làm như vậy, em vui lắm sao?" Lôi Duật nhất thời không kiềm được cảm xúc mà lần lượt buông hết ra ngoài.
Thái độ hiện giờ của anh làm cho Lạc Phi Vân thoáng chốc cứng đờ người, vẻ mặt dỗi hờn của cô vừa nãy đã giảm đi được vài phần.

Vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh có biểu cảm như vậy, cô tự biết rằng mình đã chạm phải giới hạn đau khổ của anh.
Đúng, anh cũng là trẻ mồ côi!
"Lôi Duật, em...em không phải có ý đó!" Lạc Phi Vân hạ giọng, cô nắm lấy tay anh, dịu dàng giải thích.
Lôi Duật nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi lắc đầu bất lực, anh nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi lặng lẽ bước đi.

Nụ cười của anh càng khiến cô khó hiểu, cô muốn chạy theo anh để giải thích nhưng anh có chịu quan tâm và lắng nghe hay không cũng là một vấn đề.


Bởi vì, trong anh, cô chỉ là một đứa con nít chưa hiểu chuyện đời.
....
Bệnh viện Liên Hoa....
Lộ Khiết bước vào bệnh viện và đi tới phòng của Trần Mã Lương.

Hôm nay, chính là ngày Trần Mã Lương được phẫu thuật.
Trần Mã Lương nằm im trên giường, trang phục đã thay đổi từ sớm, phần đầu cũng đã được cạo sẵn và bao phủ bởi mũ trùm đầu bằng nilon.

Nhìn sắc mặt của ông ta thì có vẻ như ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.

Trong lòng Lộ Khiết liền dâng lên ý định ích kỷ, cô muốn giết ông ta ngay, tay Lộ Khiết siết chặt lại, ánh mắt ẩn hiện vài tia lửa căm hờn nhìn ông ta.
Lộ Khiết quay sang nhìn hai người y tá đang đứng gần mình.

Cô cất giọng nghiêm túc nói:"Gọi khoa gây mê tới, chuẩn phẩu thuật ngay!"
"Vâng." Hai người y tá đồng loạt lên tiếng và sau đó theo lời cô, họ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh rồi bắt đầu chuẩn bị phòng phẫu thuật.
....
Ca phẫu thuật bắt đầu diễn ra, mũ đội đầu và khẩu trang phẫu thuật che đi cả khuôn mặt chỉ để lại đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, khó đoán vô cùng.

Hai tay Lộ Khiết co lên và để song song trước mặt, cô bước tới vị trí của mình rồi nhìn xuống phần da đầu.
Lộ Khiết đưa tay ra về phía ekip trợ mổ, giọng nói âm trầm vang lên:"Dao mổ!"
Người ekip trợ mổ nhanh nhẹn, hai tay cầm lấy dao mổ đang đặt trên khay đựng dụng cụ rồi đưa cho cô.
Thời gian cũng dần dần trôi qua, Lộ Khiết vô cùng chăm chú về ca phẫu thuật của mình.

Nhìn vào hành động của cô không giống như đang muốn giết người.
Bởi vì cô là một bác sĩ! Mà đã là một bác sĩ thì công việc chính đó chính là chữa bệnh cứu người, cô không muốn để thù hận chen lấn mình nữa, vì như vậy sẽ đánh mất đi lương tâm của một con người.

Nếu bây giờ, cô thẳng tay giết ông ta trên bàn phẫu thuật thì quá dễ dàng rồi nhưng mà làm như vậy thì cô có khác gì so với ông ta đâu.

Mà nếu như giết ông ta rồi, mẹ cô cũng đâu thể sống lại được nữa.
Có lẽ, tất cả mọi chuyện nên chấm dứt tại đây.
Ca phẫu thuật này cũng giống như mẹ cô, chỉ có điều phải lấy khối u ra nữa nên thời gian phẫu thuật cũng kéo dài hơn rất nhiều.

Ca phẫu thuật của Bác sĩ Trần đã hoàn toàn kết thúc và an toàn.


Ông ta sau khi được khảo sát, kiểm tra tổng quát một lần nữa thì được chuyển vào khoa hồi sức.
...
Tối đến, bác sĩ Trần lim diêm mở mắt, thân thể vẫn còn đang rất mệt vì thuốc mê vẫn còn tác dụng trong người.

Ông mê man, phát ra tiếng nói yếu ớt:"Đây là địa ngục sao?"
Cô gái trẻ tuổi đang lục đục ở bàn khách, nghe tiếng ông nói, cô gái ấy mới giật mình mà chạy nhanh tới bên ông ta:
"Cha...cha tỉnh rồi!"
"Con gái!"
"Cha, là con.

Cha thấy sao rồi!"
Bác sĩ Trần mỉm cười, ông khẽ lắc đầu:"Cha không sao."
Cô con gái nhìn thấy Lộ Khiết, liền tự giác rời khỏi phòng để bác sĩ kiểm tra cho cha mình lần nữa.
Lộ Khiết liếc nhìn người con gái vừa mới cuối chào mình xong, rồi âm thầm bước tới.

Lúc nãy, cô nhìn họ vui mừng nói cười hạnh phúc như vậy.

Vậy thì tại sao ông ta không hiểu cảm giác của cô?
Lộ Khiết lắc đầu để bản thân mình không nghĩ nhiều nữa, cô cất bước đến đứng cạnh ông ta.

Vừa chỉnh giây chuyền nước vừa lạnh nhạt nói.
"Cuộc phẫu thuật đã thành công, chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi, dần dần ông sẽ bình phục lại."
Xong xuôi, Lộ Khiết quay người bước đi.

Bác sĩ Trần liền cất tiếng gọi:"Bác sĩ Lộ.

Cảm ơn cô và cũng xin lỗi cô rất nhiều!"
Lộ Khiết dừng chân, cô nhắm mắt lại rồi thở nhẹ.

Một lát, cô mới quay đầu lại nhìn ông ta.
"Ông không cần phải cảm ơn tôi.

Tôi mong ông phải nhớ rằng lương y như từ mẫu đã là một bác sĩ thì nên làm gì và không nên làm gì.

Những việc ông đã làm thì tự ông suy nghĩ lại, xem xem mình sai ở đâu rồi cố gắng sửa.

Làm bác sĩ không dễ cũng không khó.

Nhưng khó nhất là ở lòng người, nếu ông có tấm lòng thì mọi người sẽ tôn trọng ông." Lộ Khiết nói xong thì định quay người đi, nhưng còn vài lời muốn nói nên cô khựng lại:"Còn nữa, luật nhân quả không chừa một ai, ông đã làm ra những điều tồi tệ, đáng lẽ ra ông phải nhận quả báo như chính nhân quả mà ông đã gieo.

Nhưng ông thấy đấy, ông vốn rất mạnh khỏe và không có bất trắc gì.


Đó là nhờ tình yêu thương của ông giành cho con gái mình đã cứu chính ông."
Nói xong, Lộ Khiết đi ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Bác sĩ Trần ngồi trong phòng, hai mắt rủ xuống, cảm thấy tội lỗi mình gây ra cho cô quá nhiều.

Ông cảm thấy mình không xứng đáng nhận được sự tha thứ của cô, cũng cảm thấy không xứng đáng làm một vị lương y nữa, khi bản thân đã gây ra chuyện lớn như vậy.

Ông khẽ gọi con gái mình lại, rồi bảo cô ấy chuẩn bị đơn thôi việc và chuẩn bị hành lí cho ông để ông có thể trở về quê gốc của mình.

Phần tiền ông đã tích lũy bấy lâu nay chỉ giữ lại một ít để lo hôn sự cho con gái mình, phần còn lại thì đem đóng góp vào những trung tâm từ thiện để giúp những con người đang gặp khó khăn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Trần Mã Lương tự nói với mình rằng, sau khi ông bình phục lại thì sẽ làm việc kiếm tiền để tiếp tục quyên góp cho những người còn đang khó khăn trong xã hội và sẽ sử dụng những kiến thức và quan niệm ông đã tích lũy và học được đem đi cứu chữa miễn phí cho những con người nghèo khó dưới quê.
....
Cảnh Hoàng Viện.
Lạc Phi Vân lảo đảo bước đi trong khuôn viên, cô nói với mọi người là đi dạo vậy thôi nhưng mục đích chính là để tìm kiếm hình bóng của một ai đó.
Bên phía mảnh đất trống, Lôi Duật đứng yên tại chỗ, ngửa mặt lên nhìn trời.

Lạc Phi Vân nhìn thấy vậy liền rảo bước đi tới, cô âm thầm bước lên đứng ngang hàng với anh, mỉm cười, ôn nhu nói:"Woa...bầu trời hôm nay đẹp thật đấy!"
Lôi Duật nghe tiếng cô liền quay mặt xuống, đảo mắt nhìn về phía cô:"Phi Vân, sao em lại đến đây?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không." Lôi Duật lạnh giọng trả lời.
"Sao vậy, anh vẫn còn giận em à?" Lạc Phi Vân nheo mắt cười rồi huýt vai anh.
"Không có." Lôi Duật trả lời bằng giọng điệu ôn tồn:"Xin lỗi, lúc sáng do anh quá kích động nên mới nói những lời ấy với em.

Anh..."
Lạc Phi Vân lắc đầu, phẩy phẩy tay cắt ngang lời nói của anh:"Thôi bỏ qua chuyện đó đi, dù sao em cũng không bận tâm tới những lời nói ấy làm gì."
Lôi Duật có chút kinh ngạc, anh không hiểu ý cô là gì? Có nghĩa là cô không quan tâm đến những lời nói lạnh nhạt ấy của anh vì cô vốn xem thường họ rồi hay là không quan tâm đến thân phận của anh mà khẳng định chấp nhận anh?
Lôi Duật nghiên đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Lạc Phi Vân mỉm cười:"Vì em tôn trọng anh nên mấy lời nói ấy, em không quan tâm! Em chỉ sợ rằng anh sẽ phủ nhận em rồi dần dần sẽ xa lánh em thôi."
"Đừng nghĩ vậy, anh sẽ không bao giờ xa lánh em."
"Thật sao?" Lạc Phi Vân mỉm cười, hai ánh mắt long lanh hiện lên dưới ánh trăng vàng nhạt càng tô đậm thêm nét đáng yêu của cô.

Tim Lôi Duật bất chợt đập thình thịch, ánh mắt chăm chú, khẽ khàng nhìn cô.
Cảnh vật xung quanh yên ắng vô cùng, thích hợp để nói đây là cảnh lãng mạn của những cặp tình nhân đang son sắc, mặn mà dưới trăng mà giống như bộ phim ngôn tình mà Lạc Phi Vân đã xem, nếu như không co sự xuất hiện của Lý Trân.
"Anh ở đây sao? Tôi tìm anh nãy giờ.

Lão đại có việc cần anh đấy."
Không biết cô ta từ đâu đến mà năm lần bảy lượt phá đi giấc mộng đẹp của Lạc Phi Vân.

Dù cho anh trai cô đang cần đi nữa thì nhìn tình cảnh này thì cũng nên biết tránh né đi chứ! Lạc Phi Vân hậm hực, nhất thời chào Lôi Duật rồi đi vào nhà vì cô mới làm hòa với Lôi Duật xong, cô không muốn những lời nói tốn ý nghĩa với Lý Trân mà làm Lôi Duật phải khó chịu nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi