VỢ NGOAN NGOÃN ĐỂ ANH YÊU! 2


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm là một người tuyệt tình, lời từ chối của anh cũng lạnh lùng và tàn khốc như vậy.

Cố Trạch Dã đứng bật dậy, vừa rồi vẻ mặt còn ôn hòa, giờ nhìn thấy em gái đau lòng, anh ta vô cùng tức giận nói: "Đế Sâm, cậu hơi quá đáng rồi đấy!"
"Tôi chần chờ không kiên quyết mới là quá đáng, tôi cho em ấy ảo tưởng mới là quá đáng!" Quyền Đế Sâm cũng hừ lạnh một tiếng.

Việc anh lạnh lùng vô tình có thể ban đầu sẽ khiến cho Cố Vãn Vãn đau lòng, nhưng còn tốt hơn là để cô ấy lún sâu, không rút chân ra được.

Cố Trạch Dã hơi hé miệng, đôi mắt bắn ra tia lửa, chăm chú nhìn Quyền Đế Sâm.

Quyền Đế Sâm không sợ anh ta, cũng không chút khách khí trả lại anh ta một ánh mắt lạnh lẽo.

Hai ánh mắt va chạm trên không trung.

Đối mặt với nhau mà không hề có một tiếng động, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Hai người này, mỗi người đều hết sức ưu tú, đã từng sống chết có nhau, giờ phút này lại đối chọi gay gắt, trợn mắt mặt đối mặt.

Mặc Sơ ngồi một bên, không dám cử động, cô yên tĩnh nhìn Quyền Đế Sâm lạnh lùng, cũng lặng lẽ nhìn Cố Trạch Dã giận dữ không thôi.

Cố Trạch Dã xông ra ngoài, trong lòng anh ta cũng biết rằng Quyền Đế Sâm làm như vậy là đúng, nhưng nhìn Cố Vãn Vãn đau khổ, anh ta đau lòng không thôi.


Cánh cửa "Ầm" một tiếng đóng lại, Mặc Sơ cũng sợ run một cái.

Ba người này đều là người cô không thể chọc!
Cố Vãn Vãn là bạn thân của cô, cô thật sự không muốn thấy Cố Vãn Vãn đau buồn vì tình yêu.

Cố Trạch Dã là Thị trưởng nắm quyền một phương, anh ta tức giận, người khác cũng sẽ không được yên!
Quyền Đế Sâm thì càng không cần phải nói, anh ta quyết định toàn bộ mọi thứ của Mặc Sơ, từ hôn nhân, cuộc sống cho đến cả công việc!
Khi trong phòng trở về trạng thái bình thường, Quyền Đế Sâm cũng dần khôi phục vẻ bình thường, tựa như chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Quyền Đế Sâm nhìn sắc mặt cô gái nhỏ đã trắng bệch: "Sao không ăn đi?"
"Tôi lo cho Vãn Vãn!" Mặc Sơ nhẹ giọng nói.

Quyền Đế Sâm lạnh nhạt nói: "Cô ta là công chúa đã bị Trạch Dã cưng chiều hư!"
"Anh là hoàng tử, Vãn Vãn là công chúa, không phải hoàng tử và công chúa là một đôi trời sinh à?" Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh.

Khóe môi của Quyền Đế Sâm nâng lên một độ cong châm chọc, nhưng mà đôi mắt lại có vẻ lạnh lùng: "Cô đọc truyện cổ tích nhiều quá!"
Đúng vậy, truyện cổ tích và trong cuộc sống thực tế sao có thể giống nhau chứ?
Ngay cả một người ngày ngày sắp đặt hôn lễ cho người khác cũng biết, không phải tất cả những cô gái bước vào hôn nhân đều hạnh phúc!
Mặc Sơ ngoan ngoãn im miệng, gắp thức ăn ăn!
Trên bàn cơm thiếu Cố Vãn Vãn, lập tức trở nên yên tĩnh.

Cơm nước xong, Quyền Đế Sâm tính tiền.

Hai người cùng đi ra khỏi Khách sạn Giả Nhật, anh nói: "Lên xe!"
Mặc Sơ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái, Quyền Đế Sâm tự mình lái xe, anh lái vào đường quốc lộ: "Nhà cô ở đâu?"
Anh muốn đưa cô về nhà ư? Mặc Sơ ngạc nhiên, cô biết đây là một cuộc hôn nhân không bình đẳng, cô chưa bao giờ dám đưa ra yêu cầu gì đối với anh!
Cuối cùng cô vẫn báo địa chỉ!
Trên đường về nhà, Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều của cô: "Có gì muốn nói với tôi không?"
"Không có." Mặc Sơ lắc đầu, chuyện tình cảm thì anh có thể tự giải quyết, cô có nói cũng vô ích.

Còn liên quan tới chuyện công, bây giờ là giờ nghỉ, ngày mai cô sẽ tìm anh.

Quyền Đế Sâm mím môi, đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm.

Trong tích tắc, không khí trong xe căng thẳng, Mặc Sơ không biết tại sao đột nhiên anh lại tức giận.


Mặc Sơ vắt hết óc suy nghĩ, cô thật sự không nghĩ ra phải nói với anh chuyện gì?
Xe lái đến một cây cầu lớn, xe cộ qua lại tấp nập, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, tựa như đi trên một bức tranh sặc sỡ.

Bỗng nhiên Quyền Đế Sâm đột ngột tăng tốc độ!
Mặc Sơ bị bất ngờ, cô nhào về phía trước theo quán tính.

Quyền Đế Sâm dùng một tay giữ lấy bả vai mảnh khảnh của cô, cô có chút không kịp lấy lại tinh thần, trợn tròn mắt nhìn anh.

Anh nhìn kính chiếu hậu ở gần cửa xe, lại đảo tay lái qua bên phải.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, phía sau có một chiếc xe đâm vào hàng rào trên cầu, hơn nữa có gần một nửa đầu xe đâm ra ngoài.

Mặc Sơ bị hành động mạo hiểm liên tục của anh hù dọa, mặt trắng bệch, may mà anh giữ lấy cô, cho nên cô mới không đâm vào kính xe.

Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì vậy?
Giờ phút này, bàn tay của anh cảm nhận được trái tim của cô đang đập nhanh...!
Mặc Sơ không thể để mình xảy ra chuyện, bởi vì cô còn phải nuôi hai con nhỏ, mặc dù bọn chúng nghe lời lại bản lĩnh, nhưng mà trong mắt bố mẹ con cái vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ!
Hành động lần này của Quyền Đế thật sự làm cho Mặc Sơ vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, vừa giận dữ!
Khi lấy lại tinh thần, cô hoàn toàn có thể chắc chắn rằng người đàn ông này cố ý tăng tốc độ và đảo tay lái, lần đầu tiên cô phát giận trước mặt anh: "Tổng giám đốc Quyền, tại sao anh có thể lái xe như vậy?"
Cô còn tưởng anh trưởng thành chững chạc như núi, vậy mà anh lại đột nhiên đua xe, hơn nữa còn là đường chuyển làn trên cầu!
Mặc Sơ đánh mạnh vào tay anh, tháo ra dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe!
Quyền Đế Sâm cũng không giải thích hành động của mình, sau khi Mặc Sơ xuống xe, anh cũng từ trên chỗ tài xế mở cửa xe đi xuống.

Mặc Sơ vừa đặt chân xuống đất thì thấy chiếc xe đi theo phía sau bọn họ và đâm ngã hàng rào lại là xe của Trương Thịnh Tùng!
Trong chớp mắt, cô đã biết dụng ý của Quyền Đế Sâm.


Chắc chắn người đàn ông này đã phát hiện ra Trương Thịnh Tùng đang theo dõi bọn họ, cho nên anh cố ý tăng tốc, để cho Trương Thịnh Tùng không kịp trở tay đảo tay lái, suýt chút nữa xe rơi xuống cầu.

Mặc Sơ thật sự biết rất ít về Quyền Đế Sâm, người đàn ông này cứ luôn tỉnh bơ mà có thể đưa người ta vào chỗ chết!
Cô ngơ ngác đứng im tại chỗ, ngạc nhiên nhìn về phía người đang vòng qua đầu xe đi tới bên cạnh mình!
Trương Thịnh Tùng bị kẹt trên xe, ông ta nghĩ đến chuyện di chuyển xe, nhưng xe rung lắc mạnh.

Nếu ông ta tiếp tục, xe có thể sẽ rơi xuống cầu, nơi này nước chảy xiết, trong nháy mắt là có thể cuốn trôi cả người lẫn xe, như vậy Trương Thịnh Tùng rất khó có khả năng sống sót.

"Cứu tôi với!" Trương Thịnh Tùng nhìn ra bên ngoài, cầu cứu.

Quyền Đế Sâm chỉ lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó đặt một tay lên vai Mặc Sơ, không có sự thân mật không kẽ hở của người yêu, nhưng lại để lộ ra tầm quan trọng của Mặc Sơ trong mắt anh.

"Trương Thịnh Tùng, ông hãy biết thân biết phận cho tôi! Mặc Sơ không phải là người mà ông có thể động đến!" Quyền Đế Sâm rất ít tức giận, giờ phút này quanh thân đã là tràn ngập một cổ khí băng hàn.

Lần trước Trương Thịnh Tùng báo án giả, bị xử phạt hành chính, tạm giam nửa tháng, mới ra ngoài mà còn không từ bỏ ý định đối với Mặc Sơ.

Ở trong mắt Quyền Đế Sâm, nếu luật pháp không có tác dụng đối với Trương Thịnh Tùng, anh đành tự mình ra tay!
Giờ phút lòng Mặc Sơ đầy sóng gió mãnh liệt, khó mà bình tĩnh!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi