VỢ NGOAN NGOÃN ĐỂ ANH YÊU! 2


Hai đứa trẻ này chỉ giả vờ ôm chân cô khóc lóc, thế nhưng việc dán mác "Không bằng heo chó" và "Tay sai" cho hai người này là thật!
Đương nhiên là hai người bị Mặc Hàm dùng hình vẽ manga trêu chọc, cũng không dám quay về tìm hai đứa bé nữa!
Dưới tán cây hoa đào.

Mặc Hi ngồi đó sửa lại chiếc giá vẽ của Mặc Hàm, Mặc Hàm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ anh trai sửa.

Có người đi ngang qua hỏi: "Cái này hư rồi, cháu sửa thế nào? Huống chi cháu vẫn mới chỉ là một đứa bé!"
Mặc Hi nghiêm túc nói: "Công việc của mẹ cháu rất cực khổ, đợi cháu sửa xong còn tốt hơn cái mới nữa đó!"
"Đúng thế! Anh cháu rất lợi hại đấy!" Ánh mắt Mặc Hàm tỏ vẻ sùng bái nhìn Mặc Hi: "Cái gì anh cháu cũng biết sửa!"
Con cái nhà nghèo thường biết lo liệu việc nhà từ sớm.

Sau khi được Mặc Hi sửa chữa lại, chiếc giá vẽ của Mặc Hàm trở nên tinh xảo hơn.

Sau khi Mặc Sơ nghe điện thoại quay về thì nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhỏ.

Mặc Hi đã sửa xong chiếc giá vẽ: "Lâu như thế vẫn chưa quay về, con còn tưởng mẹ có hẹn chứ."
Mặc Sơ nhặt mấy bông hoa đào đặt vào lòng bàn tay mình: "Mẹ và Mặc Hi có một giao ước, sẽ là người tình nhỏ bé của nhau cả đời!"
.....!
Chủ nhật.

Buổi chiều, Mặc Sơ phải dẫn mười cô gái đến nhà hàng, gặp gỡ và tổ chức các hoạt động có liên quan đến việc coi mắt của Lý Tử Hãn.


"Hai đứa phải ngoan ngoãn ở nhà đấy, có biết không?" Mặc Sơ nói nhỏ với bọn chúng: "Buổi chiều mẹ phải làm thêm giờ."
Sau khi cô đưa người tới nhà hàng thì nào ngờ câu hỏi thứ nhất của Lý Tử Hãn chính là: "Trong số các người ai là gái trinh?"
Mặc Sơ sợ hãi run lên, cô không ngờ trong thời đại khoa học kỹ thuật và tư duy con người hiện đại như thế mà còn có một người đàn ông để ý tới việc mình không phải người đàn ông đầu tiên của một người phụ nữ?
Mười cô gái này đều đồng loạt giơ tay.

Câu hỏi thứ hai của Lý Tử Hãn chính là: "Những ai 20 tuổi?"
Lúc này, chỉ có một cô gái giơ tay lên.

Nếu như lớp màng mỏng của phụ nữ có thể tu sửa được thì không phải ai cũng có thể sửa được tuổi tác.

Cô gái này tên là Sầm Tuệ, tháng bảy năm nay vừa tốt nghiệp đại học, giờ vẫn đang thực tập.

Sầm Tuệ dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn lướt qua những cô gái khác, sau đó trông như một con chim công kiêu hãnh, đi tới trước mặt Lý Tử Hãn.

"Anh Lý, tôi tên là Sầm Tuệ." Sầm Tuệ đưa mắt nhìn anh ta, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sức sống.

Lý Tử Hãn nắm lấy tay cô ta, tỏ ý bảo Mặc Sơ dẫn cô ta rời đi.

Mặc Sơ cũng chuẩn bị rời khỏi đó: "Tổng giám đốc Lý, nếu như còn có chuyện gì khác thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây."
Mặc Sơ đưa chín người phụ nữ rời khỏi đó, có người khi vừa vào thang máy lập tức châm chọc: "Cái gì thế kia? Anh ta chỉ chọn gái trinh, bản thân anh ta vẫn còn là trai tơ sao?"
"Còn nữa, anh ta còn chọn người nhỏ tuổi nhất! Rõ ràng là người đàn ông này đang thỏa mãn nửa thân dưới của mình..."
"Chúng ta đi là đúng rồi đấy..."
"Cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, chắc chắn sẽ không nghiêm túc..."
Mặc Sơ im lặng không nói gì, đây chính là thực tế của xã hội, mọi người đều có quyền tự do lựa chọn.

Có người nguyện ý bỏ tiền thì có người nguyện ý bán mình, anh tình tôi nguyện!
Mỗi một người đều không giống nhau, có người nghiêm túc với chuyện tiền bạc, cũng có người nghiêm túc với chuyện tình cảm.

Có một câu nói rất đúng, trong các loại nước hoa lớn nổi tiếng trên thế giới, thành phần của nó có hết chín mươi lăm phần trăm là nước rồi, chỉ có năm phần trăm là những bài thuốc bí truyền, con người cũng giống như thế.

Có chín mươi lăm phần trăm là giống nhau, thế nhưng năm phần trăm còn lại thể hiện mình khác với những người khác.

Cho nên nhất định phải cố gắng phấn đấu cho tốt để tạo ra năm phần trăm khác biệt kia.

....!
Đảo mắt một cái đã là hôm sau.

Mặc Sơ lại cầm một phần tài liệu, tự mình đến giao cho Quyền Đế Sâm.

Vừa mới kết thúc cuộc họp buổi sáng, Quyền Đế Sâm đang từ phòng họp quay về phòng làm việc của Tổng giám đốc, cả người anh mặc đồ vest lịch sự, kiêu ngạo, toát lên vẻ tự cao tự đại và khí thế mạnh mẽ.


Quyền Đế Sâm nhìn tài liệu, Mặc Sơ đứng trước bàn làm việc cao cấp màu đen của anh, lên tiếng báo cáo: "Bởi vì lần này có quá nhiều người ghi danh, thế nên chúng tôi không thể hoàn thành việc tuyển chọn sơ lược trong thời gian ngắn."
"Đã đến gặp bác sĩ chưa?" Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt Mặc Sơ lập tức trợn tròn, cô thật sự đã quên mất chuyện này!
"Tôi quên mất!" Cô thấp giọng nói.

Sắc mặt Quyền Đế Sâm trở nên lạnh lùng: "Nói cách khác, cô bỏ ngoài tai những lời tôi nói sao?"
"Không phải như thế!" Mặc Sơ vội vàng lắc đầu, cô quá bận nên mới quên mất!
Thế nhưng cô nên giải thích thế nào mới có thể khiến người đàn ông này không tức giận đây?
Anh quan tâm cô nên mới nhớ đến chuyện cô bị thương.

Mặc Sơ cảm thấy ấm áp, cô nhìn chằm chằm về phía anh, ánh mắt anh vô cùng sắc bén, cô cảm thấy có hơi sợ ánh mắt này của anh.

Quyền Đế Sâm đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh cô.

Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống khiến cô không nhịn được lui về sau một bước.

Thế nhưng sau lưng cô chính là bàn làm việc màu đen của anh, không còn đường nào để lui.

Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ cúi đầu chờ bị mắng của cô, tai cô đỏ ửng, lạnh lùng nói: "Căng thẳng cái gì đấy?"
Mặc Sơ cắn cắn môi, dè dặt lên tiếng: "Tôi là người nhát gan."
"Chẳng phải tôi vẫn chưa ăn cô sao?" Quyền Đế Sâm hừ một tiếng.

"Hả..." Mặc Sơ không kịp phản ứng vấn đề này, nếu anh thật sự ăn cô vậy thì hai đứa nhỏ phải thế nào đây: "Tôi ăn không ngon đâu, nghe nói thịt người chua lắm..."
Cô nói tới đây, nhìn thấy ánh mắt người đàn ông xuất hiện một ngọn lửa khác thường, đầu cô "Ầm" một cái, đầu óc cô nóng lên.

E rằng từ "Ăn" trong miệng anh không giống với từ "Ăn" mà cô hiểu!

Sau khi hiểu ý của anh, Mặc Sơ không nói tiếp nữa, đôi mắt to của cô chuyển động nhanh như chớp, không dám nhìn anh!
"Đi thôi!" Quyền Đế Sâm sải bước đi ra ngoài.

Mặc Sơ ngạc nhiên: "Đi đâu chứ?"
"Bệnh viện." Anh nói ít mà ý nhiều.

Không biết vì sao cô bé ngốc này lại bận rộn như thế, ngay cả thời gian đến bệnh viện cũng không có! Còn bận bịu hơn cả tổng giám đốc như anh!
Mặc Sơ thấy anh chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, ở trong phòng thì được, thế nhưng bên ngoài tiết trời xuân vẫn còn hơi lạnh.

Cô với lấy chiếc áo vest đang treo trên móc treo, vắt lên cổ tay mình, sau đó theo anh vào thang máy.

Lúc hai người vừa ra khỏi thang máy, gió rét nhanh chóng ập vào mặt.

Mặc Sơ khoác áo vest lên người cho anh, anh cao hơn cô rất nhiều, thế nên lúc khoác áo cho anh, cô phải cố nhón chân lên.

"Tôi không lạnh!" Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm.

Sao Mặc Sơ lại cảm thấy lạnh tới mức phát run thế này? Chẳng lẽ hai loài sinh vật phụ nữ và đàn ông lại có sức chịu lạnh khác biệt nhiều như thế sao?
Quyền Đế Sâm khoác áo vest lên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã lạnh tới mức tái nhợt đi!
Cô nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi như thế thì vẫn vô cùng lo lắng!
"Máu trong người tôi đã sôi lên rồi!" Lúc nói những lời này, Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô đang đứng trong gió rét, ánh mắt sâu thẳm như biển khơi, không thể đo lường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi