VỢ NGOAN NGOÃN ĐỂ ANH YÊU! 2


Mặc Hàm sức yếu không bế nổi Tiểu Chu, lại thấy San San nói vậy, không vui nói: "Em ấy chỉ là một đứa bé, sao chị không có lòng thương người gì vậy?"
San San hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo nói: "Dù sao nó làm dơ váy của tôi là nó không đúng rồi!"
Mặc Hàm thở dài một tiếng, cô bé nắm tay Tiểu Chu: “Được rồi, Tiểu Trư Trư, chúng ta rộng lượng một chút, không thèm so đo với người khác.

Đợi lát nữa chị gọi dì phục vụ lấy thêm bong bóng cho em nhé.

Bây giờ chúng ta về chỗ đi, được không nào?”
Tiểu Chu lau nước mắt, tựa như nghe hiểu lời Mặc Hàm, ngoan ngoãn đi theo chị trở về.

Phương Kiến Hải nói: "San San, đều là bạn nhỏ với nhau, đừng nên nhỏ nhen như vậy!"
Phương Chân Dương lập tức nói: "Vốn dĩ San San nhà chúng ta tài trí hơn người, nhìn qua là biết hai đứa kia chỉ là hai đứa con hoang! Kiến Hải, sao em lại che chở người ta, nói San San nhà chúng ta?"
"Chị..." Phương Kiến Hải nhíu mày: "Chị không dạy đứa bé như vậy..."
"Trong lòng chị hiểu rõ hơn em!" Phương Chân Dương nói: "Đúng rồi, San San nhà chúng ta có cơ hội làm ngôi sao nhí xinh đẹp nhất, tài năng nhất đúng không? Còn về con nhỏ Hàm Hàm gì kia thì em hãy âm thầm xử lý ổn thỏa đi, đừng để ai biết.”
"Em biết rồi." Phương Kiến Hải gật đầu một cái.

Mặc Hàm dẫn Tiểu Chu, Đại Chu lập tức muốn đi tính sổ: "Nước miếng của Tiểu Trư Trư nhà chúng ta cũng là nước miếng thơm chứ chị ta còn ngại bẩn, chị ta là thứ gì?"
Đại Chu nói xong, còn hôn lên má Tiểu Chu một cái.

Mặc Hi đang cắm nến lên bánh sinh nhật, cậu bé nhìn em gái: "Ai ức hiếp em hả?"
"Không có!" Mặc Hàm cười nói: "Em không so đo với người không có tố chất! Sơ Sơ đã nói, trăm sông đổ về một biển, bởi vì có thể bao dung nên vĩ đại, vách núi đứng sừng sững, bởi chưa từng ham muốn nên tất nhiên không nghiêng ngả trước những cám dỗ bên ngoài.


Chúng ta phải bao dung khuyết điểm của người khác, mới có thể trở thành nhân vật lớn trên con đường trưởng thành!"
"Wow! Hàm Hàm thật có học vấn." Đại Chu nói: "Thành ngữ lần lượt từ câu này sang câu khác luôn!"
Mặc Hàm trêu chọc cậu bé: "Bạn Đại Chu, cậu nên học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước! Tớ mắc tè, đi vô nhà vệ sinh đã..."
Mặc Hàm vào nhà vệ sinh, lúc cô bé rửa tay lại đụng phải San San, đúng là oan gia ngõ hẹp.

San San nhìn vào gương, vẫn đang dùng ngón tay chải lông mi, có thể nhận ra cô bé này rất thích mình xinh đẹp.

Mặc Hàm nhìn mình trong gương, mặc dù cô bé còn không đẹp bằng Sơ Sơ, nhưng di truyền Sơ Sơ nên lông mi dài mắt to, lông mi của cô bé dài và cong một cách tự nhiên, mỗi khi chớp mắt lại như bươm bướm xòe cánh.

Vừa so sánh là thấy khác biệt ngay!
San San nhìn hàng mi xinh đẹp của Mặc Hàm, không khỏi bắt đầu ghen tỵ: "Còn nhỏ đã đeo mi giả!"
Từ đầu Mặc Hàm đã không thích cô bé này, giờ phút này thấy đối phương khiêu khích mình, sự tha thứ của Mặc Hàm cũng có giới hạn!
"Lông mi giả còn có thể đổi, lòng dạ dối trá thì không thể đổi đâu!" Mặc Hàm xinh đẹp tự nhiên, lại bị nói thành hàng giả.

San San tức giận trợn mắt nhìn cô bé, Mặc Hàm lại cười hì hì hỏi: "Vừa rồi trên bàn là bố mẹ chị đi! Vẻ ngoài chẳng ra sao, gien di truyền quyết định tất cả!"
Lời này nhẹ nhàng gió thoảng mây bay, nhưng ý tứ thì rất ác!
San San giận đến nỗi hai mắt sắp trừng rơi ra ngoài: "Bố mẹ mày đâu? Sao không thấy? Nhìn mày là biết một đứa con hoang không có bố mẹ!"
Những lời này đâm trúng vào vết thương lòng của Mặc Hàm, mặc dù cô bé thông minh trong sáng, nhưng mà tự nhiên nghe người khác nói như vậy vẫn sa sầm khuôn mặt xinh đẹp.

San San đắc ý đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu, Mặc Hàm mới đi qua ăn bánh sinh nhật của cục cưng Tiểu Chu!
Trong nhà cũ nhà họ Quyền, sau khi cơm nước xong, Mặc Sơ đi dạo bên bờ hồ.

Đã đầu hè, từng đám lá sen nổi trên mặt nước, những búp sen lần lượt hé mở, tận tình hấp thu mưa móc và ánh mặt trời, có thể thấy nhụy hoa màu hồng, màu trắng thấp thoáng.

Cô ngồi dưới một cây đại thụ, lẳng lặng cảm thụ cơn gió thổi qua khuôn mặt, có chút mát mẻ!
Nụ hoa sen đong đưa theo làn gió.

Một lát sau, có tiếng tiếng bước vững vàng từ xa lại gần, đi tới trước mặt cô.

Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là Quyền Đế Sâm!
"Chúng ta chuẩn bị về!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lập tức đứng lên: "Được!"
Hai người cùng nhau tạm biệt Quyền Thịnh Quốc, Quyền Thịnh Quốc nhìn Mặc Sơ: "Con bé này làm việc thì ông yên tâm, hôn sự của Đế Sâm nhà ông nhờ cả vào cháu!"
"Nhất định cháu sẽ dốc sức ứng phó." Mặc Sơ cười dịu dàng.

Quyền Thịnh Quốc gật đầu: "Ông hy vọng lúc còn trên đời có thể ôm được vài đứa cháu cố...!Tiểu Sơ, nếu cháu hoàn thành, ông sẽ khen thưởng trùng điệp!"
"Cảm ơn ông Quyền!" Mặc Sơ ngồi lên xe của Quyền Đế Sâm.

Có tài xế lái xe, hai người đều ngồi ở ghế sau.

Mặc Sơ nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cô cũng nhớ hai cục cưng ở nhà.

Quyền Đế Sâm không nói với ông nội về hôn sự của bọn họ, tất nhiên Mặc Sơ cũng không thể nhắc tới nửa câu.

Cô là người biết điều, tiến lui đúng mức, tỉ mỉ từng chút một.

Ông Quyền hy vọng sớm được ôm cháu cố, Mặc Sơ còn phải đẩy nhanh tiến độ, để Quyền Đế Sâm sớm tìm được người phụ nữ hợp ý mình, bọn họ chân chính bước vào lễ đường kết hôn rồi sinh con dưỡng cái, thỏa mãn nguyện vọng của ông Quyền.

Công viên thiếu nhi vừa cho ra lò ngôi sao bé cưng, San San trở thành ngôi sao nhí nổi bật nhất.

Đại Chu đi với Mặc Hàm đến xem, Đại Chu lắc đầu: "Cái chị San San san kia tư chất như vậy mà sao có thể là chị ta được?"
Sau chuyện San San ghét bỏ nước miếng của Tiểu Chu, Đại Chu đã chán ghét San San.

Lần này Mặc Hàm không trở thành ngôi sao nhí, Đại Chu càng không hài lòng!
"Hàm Hàm, chắc chắn là ban tổ chức nhầm lẫn!" Đại Chu nói: "Tớ phải đi tìm bọn họ phân xử! Hàm Hàm của chúng ta vẫn luôn tài nghệ song toàn!"
Mặc Hàm rất ấm ức, cô bé không chỉ không thể trở thành ngôi sao nhí nổi bật nhất, ngay cả top mười ngôi sao bé cưng cũng không có cô bé.


Khi Đại Chu đi đến khiếu nại, cô bé tùy tiện đi dạo, không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống.

Bỗng nhiên cô bé va phải một người.

Trán cô bé bị va rất đau, cô bé đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn, ngửa đầu trông lên, chú khỏe đẹp trai này cao ghê, hơn nữa tại sao trông quen mắt như vậy chứ?
Hôm nay Quyền Đế Sâm tới tham gia nghi thức khai trương công viên thiếu nhi với ngôi sao nhí, công viên này chưa mở cửa cũng đã nổi tiếng khắp bắc nam.

Lúc anh đang đi tới, bỗng nhiên va phải một cô bé.

Anh đã cố gắng tránh cô bé không nhìn đường ra nhưng vẫn đụng tới.

Quyền Đế Sâm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê của cô bé còn có hai hàng nước mắt, đôi mắt to tròn xoe, đẹp cực kỳ.

Anh cúi người hạ thấp thân thể còn cao hơn cô bé rất nhiều, anh chăm chú nhìn cô bé, thật là một cô bé tí hon!
"Tại sao lại khóc?" Quyền Đế Sâm nhẹ giọng hỏi cô bé.

Mặc Hàm cố nén ấm ức đã lâu, bỗng nhiên giống như lấy được cơ hội bày tỏ hết, cô bé "Oa..." một tiếng khóc rống lên!
Mặc dù Quyền Đế Sâm luôn dự tính trước mọi chuyện, nhưng đối mặt với một cô nhóc chưa đủ lông đủ cánh….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi