VỢ NGỌT


Giọng của Giản Tích không tính là nhỏ, làm nhiều người xung quanh cũng phải đảo mắt qua nhìn.
 
Người đẹp kia cảm thấy có chút mất mặt, quyết định giả câm giả điếc.
 
Thời khắc này Giản Tích cũng thuộc dạng liều mạng, được ăn cả ngã về không, nên mỗi từ mỗi chữ đều có thể làm người khác chết không đền mạng, cô lặp lại: “Lỗ tai không tốt sao? Khoa tai mắt mũi họng của bệnh viện chúng tôi rất nổi tiếng, cần tôi cho cô số điện thoại để liên lạc đặt chỗ trước không?”
 
Những cô gái lăn lộn trong chốn đèn mờ này có loại trường hợp nào mà họ chưa từng thấy qua chứ, phụ nữ đấu phụ nữ, ai yếu tâm lý thì người đó sẽ thua. Vì thế ả ta tức giận trừng mắt: “Cô!”
 
“Đúng, là tôi, tôi bảo cô tránh ra.”
 
Lục Hãn Kiêu ở bên cạnh nhịn không được mặt mày hớn hở. Em gái này củ anh ta đúng là vẫn luôn giống như trước đây, lúc mắng người khác không cần dùng những từ ngữ mạnh bạo thô tục, chỉ những từ ngọt ngào nhẹ nhàng đó thôi cũng đủ làm người ta cứng họng.
 
Lại nhìn sang Hạ Nhiên, mẹ nó, còn bình tĩnh hơn, mắt không thèm nhìn luôn.
 
“Anh trai à.” – Người đẹp nọ quyết định đổi chiến thuật, chỉ cần dỗ tốt hậu phương này thì cần quan tâm gì nữa, ả ta càng áp sát vào trên người Hạ Nhiên: “Còn uống nữa không?”
 
Hạ Nhiên còn chưa lên tiếng, Giản Tích đã cướp lời trước một bước: “Anh ta không uống.”
 
Người đẹp lại làm như không nghe thấy, đem ly rượu trong tay đưa lên miệng Hạ Nhiên, cười nũng nịu: “Anh nếm thử xem.”
 
Giản Tích cũng không còn kiên nhẫn, đưa tay đoạt lấy ly rượu, đặt mạnh lên bàn, sau đó nghiêm nghị nhìn Hạ Nhiên: “Anh đi ra đây, tôi có lời muốn nói với anh.”
 
Kỳ thật cô rất sợ, cô sợ người đàn ông này sẽ nhẫn tâm không đi ra cùng cô.
 
Cho nên Giản Tích xoay người đi trước, lại giống như học sinh tiểu học chuẩn bị nộp bài thi, có chút không yên, có chút mong chờ, muốn chạy trốn… lại muốn biết kết quả.
 
May mà Hạ Nhiên cũng không tính là cặn bã, đi theo cô ra bên ngoài hành lang.
Giản Tích dừng chân, quay đầu lại, Hạ Nhiên cách cô một thước xa, bộ dạng thờ ơ cắn điếu thuốc.
 
Cố tình tra tấn cô mà.
 
“Hôm đó tôi không biết Lục Bình Nam….”
 
“Hôm đó là hôm nào?” – Giọng Hạ Nhiên thật lạnh, đem bao nhiêu dũng khí mà Giản Tích thật vất vả góp lại để giải thích với anh đè ép xuống hết.
 

Hạ Nhiên nhìn cô cúi đầu trầm mặc: “Nói đi chứ.”
 
Giản Tích mím môi vẫn không nhúc nhích.
 
“Không nói? Vậy tôi vào đây.” – Hạ Nhiên vờ như muốn đi, vừa thoáng xoay người, Giản Tích nôn nóng nói.
 
“Chính là hôm mà anh đến đón tôi đó, tôi không biết Lục Bình Nam sẽ tới.”
 
Hạ Nhiên dừng bước, nghiêng đầu hừ lạnh: “Vậy là hai người tình cờ gặp nhau, vì mừng quá nên phải ôm ôm ấp ấp để thể hiện tình yêu, hửm?”
 
Giản Tích há mồm muốn giải thích, nhưng không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ nặn được ba chữ: “Tôi không có.”
 
Bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp này đã làm cho Hạ Nhiên thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
 
Trong lòng anh thầm mắng một tiếng nghĩ, con mẹ nó chứ, ‘Em mà dám khóc, ông đây lập tức hôn em.’
 
Hạ Nhiên ra vẻ bình tĩnh, giọng điệu vẫn cao ngạo lạnh lùng như trước: “Nói xong rồi? Tôi có thể đi chưa?”
 
Giản Tích sắp bị anh giết chết, vừa tức vừa ấm ức, lập tức nổi lên tính ngang bướng, cô bước một bước dài, chặn trước mặt Hạ Nhiên.
 
Hỏi anh: “Anh cố ý đúng không?”
 
“Tôi cố ý cái gì?”
 
“Cố ý lạnh nhạt với tôi như vậy?”
 
Hạ Nhiên cười nhạo, dáng vẻ cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Bác sĩ Giản, cô nghĩ nhiều quá rồi.”
 
Giản Tích hoàn toàn không đếm xỉa đến, một khi hoocmon bị kích thích thì phụ nữ cũng có thể mạnh mẽ chẳng khác gì đàn ông đâu.
 
Cô đem hai tay khoanh trước ngực, lưng cũng buông lỏng, quyết phải lấy được câu trả lời rõ ràng: “Được, vậy tôi hỏi anh, những lời anh nói ngày đó có thật như vậy không?”
 
Hạ Nhiên nuốt nước miếng một cái: “Tôi nói gì?”
 
Giản Tích: “Nói trước kia đã làm phiền tôi nhiều, sau này sẽ không đến quấy rầy tôi nữa. Những lời này nói đó là những lời nói thật từ lòng anh?”
 
Đầu óc Hạ Nhiên lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảm thấy không biết cô gái này lại định làm chuyện gì đây, anh còn chưa kịp suy nghĩ nên dùng từ sao cho thiệt hại giảm xuống mức thấp nhất, thì đã nghe Giản Tích cười khẽ: “Không nói lời nào? Tốt thôi, không nói lời nào thì tôi sẽ coi những lời nói đó là sự thật.”
 
Hạ Nhiên: “…”
 
“Hôm nay chúng ta đem mọi việc nói cho rõ ràng đi.” – Giản Tích âm thầm hít một hơi thật sâu, mỗi khi đứng sau bàn mổ như cô vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo vì tư duy logic cùng quyết đoán, giờ phút này một lần nữa lại có ích.
 
“Chuyện chúng ta từng gặp nhau về sau cũng không cần nhắc đến, nếu sau này có gặp phải trên đường thì tốt nhất không cần chào hỏi. Về phần những lời anh nói hay tình cảm trước đây anh đối với tôi, tôi nghĩ bản thân cũng không cần phải nói lời cảm ơn, bánh ít trao đi thì bánh quy trao lại, cũng xem như huề nhau.”
 
Giản Tích nói một tràng dài cũng không thở gấp, làm cho Hạ Nhiên nghe đến ngây cả người.
 
Cái câu cuối cùng “Bánh ít trao đi, bánh quy trao lại” là có ý gì?
 
--Anh thích em.
 
--Em cũng thích anh.
 
Hạ Nhiên nhanh chóng lý giải được điểm mấu chốt, ngọn lửa trong thân thể giống như sắp cháy lên phừng phực đến nơi rồi!
 
Giản Tích bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng sắp không chịu được nữa rồi, cô bỏ lại một câu sau cùng: “Cứ như vậy đi, sau này tôi cũng không cần phải nói lời hẹn gặp lại với anh.”
 
Hạ Nhiên: “Ừ, sau này cũng không cần phải nói hẹn gặp lại.”
 
Giản Tích cảm thấy mình sắp không xong rồi, cô phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi, nếu không cô sẽ bật khóc mất.
 
Một bước còn chưa kịp bước đi, cánh tay căng thẳng, đã bị một sức lực mạnh mẽ kéo lại làm lảo đảo, là Hạ Nhiên đang ôm choàng qua cổ cô, nghiến răng nói: “Muốn chết phải không? Hả?”
 
Thanh âm của anh vừa nóng lại vừa trầm, lướt qua vành tai trắng nõn của cô: “Không nói câu hẹn gặp lại là bởi vì sau này, mỗi khi trời sáng, hay lúc khi đêm về, trước khi nhắm mắt lại hoặc sau khi mở mắt ra, người đàn ông đầu tiên mà em nhìn thấy đều sẽ là anh.”
 
Câu nói đó như nổ tung trong đầu cô, hốc mắt của Giản Tích đỏ ửng: “Đồ lưu manh.”
 
Hạ Nhiên cười thật khẽ: “Lưu manh đang ôm em đấy, em tránh ra đi.”
 
“Em không thèm nghe anh nói nữa.” – Giản Tích cắn môi, còn rất tức giận.
 

Tay Hạ Nhiên cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, sau đó lại càng ôm chặt cô vào lòng hơn: “Hôm đó khi anh thấy Lục Bình Nam ôm em, mẹ nó, anh ghen đến mức sắp nổi điên luôn.”
 
Chóp mũi Giản Tích cay xè: “Anh nói đi là đi, cũng không cho em cơ hội giải thích, còn đem em kéo vào sổ đen.”
 
“Hoặc là cho em vào sổ đen hoặc là đánh chết tên họ Lục, em chọn đi.” – Hạ Nhiên dán môi lên tai cô:
 
“Bác sĩ Giản, giết người là đền mạng đó, em muốn làm quả phụ sao?”
 
Giản Tích mới không mắc lừa: “Anh cũng không phải chồng em.”
 
“Ơi, ơi, ơi, ngoan, chồng đây, chồng đây.” – Hạ Nhiên đúng là rất biết chộp lấy cơ hội, tránh nặng tìm nhẹ, tự nhận định hai chữ cuối cùng là cô đang gọi chồng ơi.
 
Giản Tích lúc này thật muốn đánh anh quá, nhưng đáy lòng lại có gì đó ngọt ngào lan tỏa, cô muồn vùng ra khỏi ngực anh, nhưng lại bị Hạ Nhiên giữ chặt gáy lại không cho động đậy: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
 
“Trước kia anh cũng từng làm ăn, cũng không tính là người đứng đắn gì, sau đó làm ăn thất bại mà phá sản, hai năm trước mới từ bên Thiên Tân chuyển đến nơi này, trong nhà chỉ còn một người bà.” – Hạ Nhiên khoát tay lên lưng cô, rất nhẹ: “Hiện tại anh cũng không có nhiều tiền lắm, nhưng lúc trước cũng có tiết kiệm được chút ít, có thể mua được một căn nhà với ba phòng.”
 
Giản Tích “Ừ” một tiếng, nghe thấy tiếng tim đập “ thình – thịch – thình – thịch” trong ngực.
 
“Ở trong mắt người khác, anh là một tên lưu manh. Em hay suy nghĩ thật kỹ, có còn nguyện ý ở bên cạnh anh không?”
 
Nửa câu sau, giọng của Hạ Nhiên có chút run rẩy.
 
Vành môi của Giản Tích không kiềm chế được cứ cong cong, cô đem mặt cọ tới cọ lui hoàn toàn vùi vào trong ngực anh, trong câu trả lời cũng nhuộm đẫm ý cười, thoải mái lại đáng yêu.
 
Cô nói: “Lưu manh thì lưu manh, ai sợ ai chứ.”
 
-------
 
Hai người trở lại phòng bao, Lục Hãn Kiêu thiếu chút nữa há hốc mồm: “Mẹ kiếp, hai người nắm tay chặt như vậy làm gì?”
 
Hạ Nhiên lườm hắn: “Liên quan gì đến cậu?”
 
Thấy Lục Hãn Kiêu chuẩn bị nổi đóa, Giản Tích làm vội vàng đưa tay lên môi ra dấu im lặng: “Suỵt….” – Sau đó ngửa đầu nhìn Hạ Nhiên nói: “Anh ấy không liên quan.”
 
Lục Hãn Kiêu: “???”
 
Cánh tay, cùi chỏ gì cũng đều hướng về người dưng hết rồi.
 
Đám bạn bè ăn chơi cùng gái gú đều bị đuổi đi hết, lúc này không khí trong phòng bao khá nghiêm chỉnh.
 
Lục Hãn Kiêu xem như rõ trắng đen rồi, trong trò chơi này, Hạ Nhiên đã nhanh chân giành trước. Anh ta thật bất mãn mà: “ Tiểu Tích, em cũng chớ đắc tội nhà mẹ đẻ của mình đấy, về sau lúc em khóc, cũng đừng đến dựa dẫm vào anh.”
 
Hạ Nhiên thoải mái lại bình thản, nói một cách ôn hòa: “Chúng tôi đến khóc tang cho cậu, cậu làm sao cho cô ấy dựa dẫm được, bật nắp quan tài ngồi dậy chắc?”
 
Lục Hãn Kiêu nghĩ, ôi mẹ nó, quả thực mặt dày hết thuốc chữa rồi!
 
Giản Tích nhịn cười, cô biết mà, so về lưu manh và vô lại, thì không ai có thể vượt qua được Hạ Nhiên.
 
“Phục vụ, chọn cho anh đây một bài nhé!” – Lục Hãn Kiêu nói.
 
“Vâng, bài gì vậy anh Kiêu?”
 
“Chọn bài “Độc thân khổ lắm!”
 
Giản Tích cười đến không nhịn được, đi qua đẩy đẩy Lục Hãn Kiêu: “Này, chơi đã chưa?”
 
“Anh không chơi đã, chỉ có cậu ta mới đã thôi.” –Lục Hãn Kiêu chỉ vào Hạ Nhiên: “Ê nhóc, sướng rồi nhé!”
 
Giản Tích mặt cười tươi như đóa hoa nhỏ, Lục Hãn Kiêu nhìn hồi lâu mới dời tầm mắt, trong khoảnh khắc cứ như ảo mộng đó bộ dạng hắn trở nên an tĩnh, giống như mười dặm xung quanh hắn không hề dính bụi trần.
 
“ Sinh con gái đi.” – Lục Hãn Kiêu đột nhiên nói.
 
“Hả? Cái gì?” – Giản Tích không rõ.
 
“Nếu em và Hạ Nhiên cuối cùng có thể tu thành chánh quả thì sinh một đứa con gái đi.” Lục Hãn Kiêu nheo nheo mi mắt, nói nửa thật nửa đùa: “Như vậy là anh có thể nhìn thấy lại bộ dạng lúc nhỏ của em.”
 
Giản Tích nhất thời ngây người, đoạn nhạc dạo khoa trương huyên náo đang dồn dập như bão tố, có người gọi: “ Lão Kiêu, “Độc thân khổ lắm” của cấu đấy.”
 
“Đến đây, đưa cả hai mic đây, nam nữ gì ông đây đều xử được hết!”

 
Lục Hãn Kiêu lại khôi phục dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ của anh ta, anh ta vui vẻ cởi bỏ đi tâm tình lúc nãy, một vết thương nhỏ đang lặng lẽ tự lành, không để lại dấu vết.
 
Hạ Nhiên từ toilet ra, liền kêu Giản Tích đi về.
 
“Em đói bụng, chúng ta đến phố ăn vặt được không?”
 
Hạ Nhiên liếc cô một cái: “Trễ vậy còn chưa ăn cơm?”
 
“Bị anh làm cho tức giận, tức quá ăn không vô.”
 
“Anh chọc tức em chỗ nào thế?” – Hạ Nhiên đùa.
 
Giản Tích: “Trái tim.”
 
Hạ Nhiên nắm lấy tay cô: “Cái cô gái này, là do em không thành thật, thừa nhận thích anh sớm một chút thì chết à?”
 
“Ai bảo anh hung dữ với em.”
 
“Chậc!” – Hạ Nhiên sờ sờ đầu cô: “Thù dai thật.”
 
Từ bên này qua phố ăn vặt chỉ cách một con đường, Giản Tích mua mấy xiên đồ nướng cùng hai ly trà bưởi mật ong, đưa cho Hạ Nhiên một ly, lại chỉ vào xiên thịt nướng có cải thảo trắng nói: “Em không thích ăn cải thảo.”
 
Kỳ thật cô chỉ là tùy tiện nói vậy thôi. Hạ Nhiên nghe vậy, bình luận: “Không chỉ thù dai mà còn kén ăn.”
 
Sau đó anh kéo cổ tay Giản Tích qua, khẽ khom người, hơi cúi đầu, liền cắn phần cải thảo trong xiên thịt nướng trên tay cô.
 
Giản Tích bị một loạt hành động tự nhiên của anh làm ngớ ra.
 
“Mau ăn, để nguội rồi không ngon đâu.” – Hạ Nhiên thúc giục.
 
Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, chậm rãi ăn thịt nướng.
 
Hai người một trước một sau, Hạ Nhiên bỗng dừng lại, Giãn Tích thiếu chút nữa đập mặt lên lưng anh.
 
“Azi, làm sao thế?”
 
Hạ Nhiên xoay người, đột nhiên kề sát vào mặt cô, muốn cười lại nhịn nói: “Chúng ta như vậy có tính là hôn gián tiếp không?”
 
“...” – Chỉ biết làm trò, Giản Tích hất hất cằm, không chút nào khiếp sợ: “Tính đấy, anh muốn gì nào?”
 
Hạ Nhiên hơi giật mình, lập tức bật cười: “Không có gì, đi thôi.”
 
Anh thẳng lưng vừa muốn bước.
 
“Chờ một chút.” – Thanh âm trong trẻo của Giản Tích vang lên: “Không công bằng, anh đã hỏi em đâu?”
 
Hạ Nhiên buồn cười: “Rồi rồi rồi, vậy anh hỏi em, em muốn gì nào?”
 
Đang chờ câu này đấy! Thần thái tự nhiên cùng tự tin càng làm Giản Tích trở nên quyến rũ lạ thường, cônói từng chữ, từng chữ: “Em muốn hôn anh.”
 
Nói xong, cô dùng tay đang cầm đầy xiên thịt, vịn lên vai Hạ Nhiên, ngửa đầu dán môi mình lên môi anh.
 
Môi của phái nam không tinh tế như môi nữ giới, đầy đường vân và cảm giác thô ráp, Giản Tích không nhịn được mới đưa đầu lưỡi liếm một chút, mà hành động này giống như một mồi lửa quăng vào hố bom, khiến đầu óc Hạ Nhiên nổ “Ong” một tiếng.
 
Nổ thành pháo hoa rực rỡ.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi