Cố Thịnh ngồi đối diện nhìn chằm chằm An Lâm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống. An Lâm xoa mũi, tên này hẹn hắn đến đây không phải chỉ để dùng ánh mắt căm phẫn đó biểu thị sự phẫn nộ trong lòng chứ?
“Nếu Cố tổng không còn việc gì thì tôi xin phép về trước.” An Lâm da đầu tê dại nhìn người đang nhai đá cồm cộp mà ánh mắt chưa rời khỏi hắn lần nào nói.
Thật mẹ nó kh ủng bố, cứ như thứ tên đó đang nhai chính là đầu hắn vậy.
Cố Thịnh nhíu mày, giọng điệu chua lòm: “Nể tình chúng ta là quen biết cũ, tôi vẫn phải phải nhắc nhở An thiếu mấy câu. Làm người vẫn nên an phận thì hơn, đừng để đến lúc mất một cánh tay hay cụt một bàn chân mới biết thế nào là hối hận.”
Hóa ra là đến để uy hiếp. Vốn chuyện tình cảm của hai người, hắn không muốn can thiệp, nhưng mà nếu Cố Thịnh đã thịnh tình mời, hắn từ chối thì không được phải phép cho lắm nhỉ?
“Cố tổng có gì bất mãn cứ nói với tôi là được. Con người tôi sao? Đầu óc ngu si tứ chi phát triển, sợ là không hiểu được hàm ý sâu xa ngài đây muốn nói.”
Cố Thịnh: “...” Hay cho câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, những gia chủ trước kia của An thị nghe thấy lời này chắc phải giận đến mức đội mồ sống dậy cũng không chừng.
“Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Hạ Linh là người đã có gia đình nên mong An thiếu tự trọng, thu hết mấy tâm tư dơ bẩn của anh lại đi.” Cố Thịnh bất mãn nói.
Tay cầm lấy ly cà phê trên bàn rung lên, cố gắng lắm mới không cười thành tiếng, An Lâm ho một tiếng, ngẩng đầu đối diện với anh mắt sáng quắc như sao của Cố Thịnh, trong lòng lắc đầu cười khổ nhưng lời đến bên miệng lại có chút lạ:
“Cố tổng như vậy cũng bá đạo quá rồi, bé con thích ai hay ở với ai cũng là chuyện của em ấy. Trước đây lúc bị bắt cóc, em ấy còn quá nhỏ lại không ai nương tựa nên mới phải nghe theo lời anh.
Còn hiện tại, thứ cho tôi nói thẳng, người có quyền lên tiếng hình như chưa đến lượt cậu đi. Với lại An gia từ xưa nổi tiếng đập chậu cướp hoa, bao đời vẫn thế. Nhưng giờ thời đại mới, thủ đoạn cũng phải mới, cướp hoa bây giờ nào còn cần đập chậu nữa. Cổ tổng xem tôi nói có đúng không?”
Cố Thịnh: “...” Đáng lẽ năm đó nên để tên mặt trắng này tự sinh tự diệt ở chỗ hầm rượu đó cho rồi!
An Lâm bấm ngón tay, dáng điệu rất giống mấy tên thầy bói mù đi xem voi còn tỏ ra thần bí, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Cố Thịnh lắc đầu cảm thán:
“Cố tổng, ngài không phải đang nghĩ sao năm đó mắt mù cứu mạng tôi đây chứ?”
Cố Thịnh hừ lạnh, “Giờ mới biết được, xem ra đạo hạnh của anh vẫn còn ‘yếu’ kém lắm.”
Gân xanh của An Lâm nổi lên đầy mặt. Bất kỳ người đàn ông đều không chấp nhận được việc người khác chê mình yếu, đặc biệt là trước mặt tình địch một thời lại càng không thể.
“Đúng là so với Cố tổng thiên kinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình thì tôi vẫn còn kém xa.” An Lâm giận đến bấm bụng nhịn xuống, mặt ngoài tỏ ra không có chuyện gì lớn, bâng quơ nói.
Thủ đoạn thấp kém như vậy còn dám bày ra để bẫy hắn?
“Cảm ơn quá khen. Tôi... thiên phú dị bẩm.” Cố Thịnh phủi đuôi áo, giơ lên ly cà phê vỉa hè làm động tác mời, sau đó uống cạn một hơi.
Mọi người qua đường trầm trồ nhìn lại. Vẻ ngoài của Cố Thịnh và An Lâm chính là cực phẩm trong cực phẩm, người đẹp mà dáng cũng đẹp, khí chất không lẫn vào đâu được.
“Ông Châu, ông đây thuê đâu ra hai anh đẹp trai đến kéo khách thế, bảo anh em một câu, tôi cũng học theo làm thử chứ dạo này quán tôi ế lắm rồi!”
Ông chủ Châu phủi tay, liếc xéo tên hàng xóm nhiều chuyện. Nơi này là quán nước trong ngõ hiểm, bình thường ít người qua lại, tình hình kinh doanh của ông và tên kia cơ bản giống nhau như đúc, đến nỗi dùng từ “ế” để hình dung vẫn có chút nhẹ.
Về phần hai anh chàng đẹp trai kia, đồ đạc trên người toàn là đồ hiệu, một cái đồng hồ thôi đã đủ ông làm quần quật suốt mấy chục năm, hôm nay ai biết đầu có nóng lên kiểu gì mà kéo nhau đến đâu uống nước. Mà cũng không sao, mặc kệ đầu óc hai người đó bất thường hay bình thường, ông chỉ cần nhân lúc hai vị thần tài này chưa đi tiếp thêm mấy đợt khách thì tháng này coi như dư giả đủ đường.
“Thiên phú dị bẩm? Chuyện này không phải anh Cố đây nói là tính.” An Lâm chỉ sợ thế giới không loạn đổ thêm dầu vào lửa.
“Việc đó thì không cần An thiếu quan tâm. Bảo bối sắp mang thai được gần hai tháng, tốt hay không tốt không cần nói cũng biết. Ngược lại là anh, nhịn suốt như thế, cẩn thận thận hư trứng ung, quá hạn sử dụng lại không ai cần.”
Tên này tuyệt đối là cố ý khoe mẽ trước mặt hắn. Cái gì mà thiên phú dị bẩm, ban đầu còn ngờ ngợ sao cái núi băng vạn năm không tan, cả ngày không cạy được một lời tự nhiên chủ động hẹn gặp, còn có tâm trạng cùng tình địch là hắn đây nói chuyện phiếm.
“Ha... Có thai sao? Vậy thì lạ nhỉ? Tôi nhớ lúc mới vào bệnh viện, bé con nói không thích trẻ con, còn nói sau này không muốn có con. Nếu anh không tin có thể đi hỏi các nhân viên trong bệnh viện.” An Lâm khó hiểu hỏi lại.
Truyện Kiều Hạ Linh không thích trẻ con toàn bộ bệnh viện đều biết nên hắn đương nhiên không phải nói dối. Về phần tại sao lại đồng ý có thai, hắn thật không muốn nghĩ tới.
Trong lòng em ấy, từ đầu đến cuối, hắn đến ngay cả một sợi tóc của Cố Thịnh đều so không bằng. Mệt tên này còn suốt ngày ghen tuông, coi hắn thành tình địch hàng đầu cần tiêu diệt. Mà nghĩ lại cũng đúng, em ấy từ bé đã hung hãn dị thường, đàn ông bình thường đừng nói hẹn hò, chỉ cần có gan đến gần trêu chọc đã đáng khen lắm rồi!
Sắc mặt Cố Thịnh tái nhợt, tay để dưới gầm bàn siết chặt lại.
“Được rồi! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước.”
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Cố Thịnh, An Lâm không hiểu sao cảm thấy chỗ nào không đúng nhưng tính tò mò vừa nổi lên không bao lâu đã bị hắn đè lại, cũng theo đó rời đi.
Thần tài lần lượt đi khỏi làm ông chủ Châu buồn không thôi, hai mắt không tha nhìn theo, thở dài một tiếng nhìn quán dần dần thưa khách.