VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


“Dì Trần...!Dì Trần...!Cơm của con khi nào mới được vậy?”
“Đứa nhỏ này thật là...!Xong ngay rồi đây.” Trần Mai lắc đầu nhìn Kiều Hạ Linh, trên môi nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Người cũng đã hơn hai mươi mà lúc nào cũng như trẻ con ấy, so với mấy đứa cháu vừa đi học về đã quấn lấy bà đòi nấu cơm khi nghỉ phép có khác gì nhau đâu chứ.
Mà như vậy cũng tốt, cậu chủ là người yên tĩnh, nếu người bên cạnh cũng như cái nũ hút thì buồn phải biết, vẫn là người hoạt bát như cô nhóc này thì tốt hơn nhiều.
Ai! Chỉ tiếc đứa bé này sợ là vào không nổi cửa Cố gia, chung quy vị hôn thê của cậu chủ vẫn đặt ở đó.

Dạo trước thấy bảo cô ấy đi du lịch nước ngoài gần một tháng, tính thời gian thì hẳn là sắp về, nếu vậy đứa nhỏ này không phải sẽ dọn khỏi đây sao?
Nghĩ đến khung cảnh đó, bà lại cảm thấy chút buồn, dù là cô nhóc mới đến đây chưa bao lâu nhưng đứa bé này đâu chỉ đến không mà là mang theo sự vui vẻ và lạc quan đến.

Từ lúc ấy, không khí nặng nề ở nơi này cũng bớt đi phần nào.
Kiều Hạ Linh hưởng thụ bầu không khí hiếm có này, nằm ở trên bàn chăm chú nhìn bóng lưng hơi còng của dì Trần, nở nụ cười thỏa mãn.
Mẹ cô mất từ khi cô còn rất nhỏ, bố cô lại quá lắm kẻ thù nên đã bí mật gửi cô cho một người họ hàng xa để nuôi dưỡng, bình thường vẫn hay liên lạc nhưng thời gian gặp nhau lại rất ít, thành ra tình thương là một cái gì đó đối với cô có phần xa xỉ.
Kiều Hạ Linh đã bao biết bao nhiêu lần hình dung là hình dáng của mẹ cô đứng bếp nấu cơm cho cô ăn như thế nào, sẽ như dì Trần hiện tại vui vẻ như vậy, ấm áp như vậy sao?

Bất tri bất giác, Kiều Hạ Linh cứ thế mà ngủ gục trên bàn, trên môi vẫn là nụ cười hạnh phúc.
Lúc Trần Mai nấu xong bữa cơm, quay lại định gọi Kiều Hạ Linh dậy thì đã thấy người nằm gọn trên tay của Cố Thịnh, hắn ra dấu cho bà yên lặng rồi bế cô lên phòng.
Kiều Hạ Linh quen thuộc tìm một chỗ thoải mái cọ cọ, hai bên má đỏ hồng như hai trái đào nhỏ mọng nước, chỉ nhìn đã muốn cắn xuống một ngụm thưởng thức.
Cố Thịnh nằm cạnh cô, cảm thấy bình yên lạ thường, mọi tức giận trong lòng theo vậy mà tan biến.

Mí mắt trở lên nặng trĩu, từ từ nhắm lại, trước đó, tay vẫn không quên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người bên cạnh, kéo cô vào trong lòng, tham lam hưởng thụ hơi ấm mà cô mang đến.
Kiều Hạ Linh bị đói tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, đưa tay dụi vài cái, mang đôi dép trong nhà loẹt quẹt đi xuống dưới, Trần Mai thấy vậy liền hâm nóng lại đồ ăn rồi bê lên, đã thế còn không quên trêu chọc bé heo ngủ ngày.
“Heo nhỏ ngủ dậy rồi đấy à?”
Kiều Hạ Linh giả vờ giận dỗi, quay mặt đi, không thèm trả lời bà, Trần Mai cũng không giận mà chỉ đặt đ ĩa sườn xào chua ngọt mà cô thích nhất đến ngay bên, không ngừng than thở:
“Món này hình như nguội rồi, để dì hâm lại nhé, cháu cứ ăn mấy món còn lại trước đi cho nóng.”
“Oa...!Cháu phải tố cáo với Cố Thịnh là dì bắt nạt cháu.” Kiều Hạ Linh không phục, quay đầu lại, hai tay chống cằm đáng thương nhìn bà lên án.
Hai người còn đang vui vẻ đùa giỡn qua lại thì giọng nói lạnh lùng của cậu chủ từ trên cầu thang vang lên làm cả hai đồng loạt quay đầu.
“Dì ấy bắt nạt em cái gì?”
Bị cậu chủ nhìn một cái, Trần Mai cảm thấy sợ hãi, tính giải thích lại bị Kiều Hạ Linh giàng trước, chỉ thấy con bé vừa làm mặt quỷ với cậu chủ vừa đáp:

“Dì ấy không cho tôi ăn sườn xào chua ngọt, nói tôi ăn nhiều sẽ bị béo.

Lúc đó xấu quá không ai ôm nổi.”
“Tôi thấy dì ấy nói đúng, em đích thực là một con heo.”
Cố Thịnh ngồi xuống bên cạnh Kiều Hạ Linh, người làm nhanh chóng lấy thêm một đôi bát đũa cho hắn.

Quét một loạt món ăn trên bàn, Cố Thịnh giở ý đồ xấu, lấy đũa gắp món nằm xa tầm tay của Kiều Hạ Linh nhất cho cô.
“Em là heo mà, ăn thịt đồng loại nhiều thế cẩn thận đêm bọn chúng trở về trả thù đấy! Vẫn là nên ăn rau thì hơn.”
“Thế sao anh không ăn đi?”
Tên mặt lạnh xấu xa, đừng tưởng cô không biết, tên này mới là chúa tể lười ăn rau, một bữa cũng không thấy hắn ta gắp được mấy miếng.

Người giúp việc biết điều này nên bình thường đều để đ ĩa rau ở xa nhất, thuận lợi cho tên này biếng ăn.
“Vẫn là anh nên ăn thì hơn, tránh cho lại giống hôm trước làm bạn với nhà vệ sinh.” Kiều Hạ Linh nở nụ cười thân thiện gắp miếng rau trong bát lại vào bát hắn nói.
Cố Thịnh: “...” Nhóc con này, đến lúc ăn cơm mà mồm miệng vẫn không chịu sạch sẽ.

“À quên mất chuyện này...” Cô chớp mắt vô tội nhìn hắn, cúi xuống bên tai Cố Thịnh thủ thỉ những lời “ngọt ngào”.
“Cẩn thận bị trĩ đó anh đẹp trai.”
Dì Trần ở gần nên nghe rõ mồn một, suýt chút hôn mê ngất xỉu, cô Kiều cũng quá to gan, cho dù cậu chủ có sủng cô thì mấy lời trêu đùa đó đâu phải có thể tùy tiện nói ra.
Có điều, trái với những gì bà lo lắng là phong ba bão táp sẽ đến, thay vào đó thì bữa cơm này bình yên hơn rất nhiều, đương nhiên nếu bỏ đi mấy phân đoạn đứa nhỏ này còn nhe hàm răng trắng sáng ra chọc cậu chủ mấy lần thì ổn áp hơn hẳn.
Ăn cơm xong, Kiều Hạ Linh xem sắc mặt Cố Thịnh lãnh khốc, mang theo khí lạnh người sống chớ gần xem báo cáo gửi đến liền thức thời ngồi cách xa hơn một chút.
Tình hình có vẻ căng thẳng, cô đây vẫn thiếu chọc ngoáy thì hơn.
Cố Thịnh liếc cô một cái, lạnh nhạt ra lệnh:
“Lại đây.”
Kiều Hạ Linh mở to mắt, đáng thương nhìn hắn, trong lòng âm thầm gào thét.
Tên này không phải ghi thù chuyện vừa rồi trong bữa cơm cô trêu hắn đấy chứ?
Cô ngoan ngoan ngồi lên đùi của Cố Thịnh, hai tay còn đưa ra ôm lấy cổ hắn làm nũng:
“Anh giận thật đấy à?”
Cố Thịnh thuận tay đẩy cô ngã xuống ghế, tay chống sau đầu cô trên sô pha, như cười như không hỏi:
“Vậy em tính làm gì để dỗ tôi đây?”
Hơi thở của Cố Thịnh cách rất gần, cùng mùi hương nam tính bao phủ toàn bộ cơ thể.
Kiều Hạ Linh đè x uống chút luống cuống ở trong lòng, vươn tay nâng cằm hắn lên, khóe miệng lộ ra nụ cười quyến rũ, chân phải không an phận giơ lên cao, như có như không chạm vào phần đùi của người đàn ông trước mắt.

“Thế ngài đây muốn gì nào?”
Cố Thịnh nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, nhìn chằm chằm cô như thú dữ khóa chặt con mồi.
Hôm nay Cố Thịnh chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn giản, cúc áo trên cùng không có cài nên cúi xuống thì toàn bộ cảnh xuân đã lộ ra hết, cơ ngực này, cơ bụng này, đã thế vị trí này của cô xuyên qua áo còn nhìn thấy nơi kia nữa.
Không phải đâu, Cố Thịnh quyến rũ cô thế này, cô không nhịn được xông lên thì làm sao đây? Xấu hổ chết mất thôi.
Đúng lúc này, bàn tay xấu xa của ai kia dọc theo đầu gối luồn vào trong váy cô vuốt v3, góc độ tựa hồ còn càng ngày càng hướng lên trên.
Tên này muốn làm gì? Mần thịt cô ngay tại trận sao?
Không phải chứ? Đây là phòng khách đấy, tên dâm ma này có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không hả?
Thân thể của người ở dưới trở nên cứng nhắc Cố Thịnh cũng cảm nhận được, hắn cúi xuống, ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô, hết âu yếm rồi yêu thương nó.
Kiều Hạ Linh bị dọa sợ, thân người căng chặt, cô dồn hết sức đẩy Cố Thịnh ra rồi chạy đi, đến phân nửa cầu thang thì dừng lại, gằn từng chữ nói:
“Lần sau ăn xong chưa đánh răng thì đừng có bày đặt làm mấy trò linh tinh, hôi chết đi được.”
Chú ý đến Cố Thịnh vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Kiều Hạ Linh không dám nán lại quá lâu, thè lưỡi với hắn một cái rồi chạy vào phòng đóng cửa, sợ chậm một chút thì người kia sẽ đuổi đến đem cô lên bàn mà làm thịt.
Ha...!ha...!ha...
Kiều Hạ Linh nằm trên giường cười lớn, lăn qua lăn lại, nghĩ đến gương mặt nhăn nhó của tên kia khi cô chê hắn lại không nhịn được mà tiếp tục cười.
Thật thoải mái, cuối cùng thì quãng thời gian bị tên này dắt mũi, cô đã có thể trả thù lại được một lần.
Đúng là sảng khoái mà!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi