VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


Màn đêm dần buông xuống, cả Giang thành được bao phủ bởi lớp đèn đường màu vàng quen thuộc, mặt hồ phản chiếu lại ánh trăng sáng trong, vừa nên thơ lại mỹ lệ.

Đâu đó ở một góc tối của thành phố xinh đẹp này, nơi được mệnh danh là “Thiên đường” đang âm thầm tồn tại, thu hút tất cả những kẻ ham hưởng lạc đến trải nghiệm.

Bước vào quán, thứ ấn tượng đầu tiên chính là hệ thống đèn mờ mờ ảo ảo, giống như một tầng sương mù dày đặc bao trùm lấy mê cung cổ xưa, dụ hoặc người khác tiến đến lại không biết lạc lại trong đó khi nào.

Một phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua, cong môi cười, ngồi xuống cạnh chỗ của Kiều Hạ Linh, thân thể hơi nằm ngả trên bàn, phô bày hết mọi đường cong cơ thể, nháy mắt với Kiều Hạ Linh một cái đầy ẩn ý.

“Cô em hôm nay đến đây chơi một mình sao?”
Kiều Hạ Linh nhíu mày, không vui đáp:
“Xin lỗi, chúng ta hình như không thân.


Khúc Lâm nháy mắt với bồi bàn, tên kia hiểu ý đi qua một quầy khác, để cả quầy trống này lại cho hai người nói chuyện.

“Cô có ý gì đây?”
“Chị cảm thấy em gái đây đang có chuyện buồn, muốn tiến đến bắt chuyện một chút không được sao? Gà rừng.

” Hai chữ cuối cô ta đặc biệt hạ giọng, gần như là thổi gió bên tai của Kiều Hạ Linh mà nói ra.


Kiều Hạ Linh lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, cô giơ lên hai ngón tay làm dấu hiệu, cô gái kia thấy thế liền tỏ ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Đỉnh đầu Kiều Hạ Linh rủ xuống, nét mặt mang vài phần bi thương lại lạc lõng khó tả, không biết cô nói gì với Khúc Lâm, nhưng hai người còn xem là trò chuyện rất vui vẻ, chưa gì đã thân như chị em ruột.

“Phục vụ! ”
Người bồi bàn nhanh chóng quay trở lại, cúi đầu im lặng nghe phân phó.

“Một ly Cocktail cho em gái nhỏ của tôi.


“Hai ly.

” Kiều Hạ Linh gật gù nói.

“Không sợ say sao nhóc con?”
Kiều Hạ Linh cố chấp gật đầu, hết cách Khúc Lâm chỉ đành chiều theo ý của cô mà gọi.

Cô ta giả bộ có việc bận nên đi trước, khi đi ngang qua một góc trống trải đang có người chờ sẵn, gật đầu ra hiệu.

An Tùy Lâm trong bóng tối nhếch môi cười âm hiểm, bàn tay siết chặt lại run rẩy vì hưng phấn, đôi mắt dán trên cơ thể mê người của Kiều Hạ Linh không rời mắt, lộ rõ vẻ tham lam khó cách nào giấu đi.

Ba mươi phút trước.

“An thiếu gia, tâm trạng hôm nay làm sao lại kém như vậy?” Khúc Lâm đi đến, quàng tay qua cổ hắn ta, thổi hơi bên tai, nháy mắt đầy quyến rũ.

Bàn tay không yên phận luồn vào trong áo sơ mi chỉ còn lại một cái cúc lẻ loi của An Tùy Lâm xoa nắn, một bên ngực không biết vô tình hay cố ý cũng đụng nhẹ vào cánh tay của hắn ta, khiến cho An Tùy Lâm có thể cảm nhận được rõ nét sự mềm mại của hai quả bưởi to lớn kia.

“Vẫn là nhờ phúc của An thiếu gia, nếu không hôm nay chúng tôi sao có thể gặp mặt được Khúc tiểu thư danh bất hư truyền.

” Đám nam nhân còn hại chỉ hận không thể hóa thân thành sói vươn tay đến lột đi bộ váy hớ hênh chỉ che được nửa vòng một kia của Khúc Lâm, hai mắt như tỏa sáng ngất trời.

Bọn họ âm cần rót cô một ly rượu, có điều Khúc Lâm căn bản là chán ghét bọn hắn, chỉ chăm chăm một hai lấy lòng An nhị thiếu gia.

Đám nữ sinh đi theo ghen đến đỏ cả mắt, có điều bọn họ lại không thể làm gì, ai bảo cô ả hồ ly tinh này chính là kim bài của “Thiên đường” làm chi.

Nghe nói đám nam nhân đến nơi này hưởng lạc, một phần ba trong số đó đều nghe danh ả ta mà đến, mà số tiền bỏ ra để mời được Khúc Lâm đi ăn cơm chính là giá trên trời, chưa kể đến là muốn ngủ với người ta.

Cô ta chỉ cần thổi gió bên tai mấy ông lớn đó vài câu, bọn họ chỉ sợ ngay cả cửa của Giang thành cũng khó mà bước vào được lần nữa.

Lúc này, một cô gái trẻ bước vào, thân hình quyến rũ lại toát ra khí chất đầy bí ẩn ngay lập tức thu hút được mọi ánh nhìn.

Đám thanh niên kẻ huýt sáo, người trầm trồ, tranh nhau muốn đến làm quen nhưng không ai chịu ai, cuối cùng thống nhất sẽ chơi trò chơi, ai thắng người đó sẽ có tư cách đến làm quen với người đẹp.

An Tùy Lâm hai mắt mở lớn, khó tin rướn cổ nhìn thật kỹ, ly rượu trên tay bị hắn uống cạn rồi đập nát.

Đám người ngồi bên cạnh bị dọa sợ, lùi lại một bên, quên cả ý định đi tìm hiểu người đẹp.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, không hiểu vị thái tử nhỏ này lại tức giận vì điều gì nữa.

Người duy nhất phát hiện được nguyên nhân bất thường của An Tùy Lâm chính là Khúc Lâm, cô ả ngả ngớn dựa vào lòng của hắn ta, cắn nhẹ vào phần yết hầu đang nhấp nhô lên xuống kia, giọng nói mê hoặc vang lên.

“An thiếu là để ý đến cô gái đó rồi sao?”
“Ai nói tôi để ý đến con đàn bà đê tiện đó?” An Tùy Lâm bối rối phản bác.

Có điều đám người ở đây nhìn hắn như vậy là biết chắc được hắn đang nói dối.

“Nếu An thiếu gia thích, vậy thì! ”
“Không được! ” An Tùy Lâm theo phản xạ từ chối.

Sự cường hãn và bá đạo của người đàn ông kia ngày hôm đó vẫn làm hắn sợ hãi đến tận bây giờ.


Người đó có thể vì Kiều Hạ Linh mà tuyên chiến với toàn bộ thế lực lớn ở Giang thành, nếu hắn thực sự động đến cô ta e là!
Nghĩ đến đây An Tùy Lâm không rét mà run.

Kiều Hạ Linh lấy xuống kính râm, dùng nửa con mắt liếc về đám ô hợp đang tập chung ở đằng xa, chiếc lưỡi nhỏ nhắn vươn ra, li3m một vòng quanh môi, đáy mắt hiện ra vè u ám hiếm thấy.

Hôm nay, cô đặc biệt chọn cho mình chiếc váy hở cúp ngực, tà váy xẻ dài đến tận ngang đùi, lộ ra vùng thịt trắng nõn mê người, cô chậm chậm bước tới, cách chỗ đám thanh niên kia khoảng một mét thì dừng lại, gọi một ly rượu hoa quả, vừa nhâm nhi vừa thưởng thức âm nhạc.

“An thiếu gia, có rất nhiều cách để đạt được một người chứ không nhất thiết phải dùng bạo lực.


“Ý cô là! ” An Tùy Lâm nhãn tình sáng lên, hắn đại loại hiểu được phương pháp mà Khúc Lâm nói là gì.

“Việc này cứ giao cho tôi đi.

Chú cừu nhỏ này đêm nay ấn định là người của cậu rồi.

” Cô ta tự tin vỗ ngực.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi