VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


Trong nháy mắt, niềm tin và sự kiêu ngạo của Lăng Lan gần như sụp đổ, cô ta lắc đầu liên tục, khó tin nhìn hai người, nước mắt trực trào.
Lần này thật sự vì đau lòng mà khóc chứ không phải là mấy giọt nước mắt cá xấu như vừa nãy.
“Thịnh ca...!Em thích anh...!Em thực sự rất thích anh...!Thích từ rất rất lâu rồi, anh cũng thích em mà có đúng không? Bây giờ, anh đuổi người phụ nữ này đi, em sẽ không trách anh, chúng ta vẫn như xưa có được không?” Lăng Lan nắm lấy tay của Cố Thịnh, tròng mắt đỏ ửng chan đầy nước mắt, giọng điệu cầu xin nói ra lời đã thầm giấu trong lòng bấy lâu.
Hửm? Cô đây là đang đứng giữa chứng kiến một màn tỏ tình sao?
Này hình như có hơi lệch kế hoạch rồi, vốn chỉ định chọc tức cô nhóc này một chút, ai ngờ...
Kiều Hạ Linh bước sang một bên, định nhường lại không gian cho hai người, vì dù sao tỏ tình gì đó mà có một người chắn ngang cũng không tốt cho lắm.
Có điều Cố Thịnh lại nắm chặt lấy tay cô không buông, đã thế còn ôm chặt cô vào lòng, đối diện với ánh mắt thâm tình của thiếu nữ mới lớn, không hề có chút chua xót cùng cảm thông, rụt tay lại, lạnh nhạt từ chối.
“Thỉnh Lăng tiểu thư tự trọng, nể mặt cô là em gái của Lăng Cảnh, lần này tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Kiều Hạ Linh nương theo tầm mắt của Lăng Lan, ngước đầu nhìn lên, gương mặt góc cạnh, nam tính cùng với sự lạnh lùng trời sinh thật đúng là một nhành hoa tuyệt đẹp thu hút ong bướm đến gần.
Bộ áo đắt tiền không có một hạt bụi, Cố Thịnh đứng đó, sừng sững và cứng rắn, có điều lại làm cho Kiều Hạ Linh cảm thấy thật xa lạ, cảm giác như người này rõ ở ngay trước mắt nhưng lại xa đến mức không cách nào với tới.
Nhận thấy tầm mắt của cô đặt lên người mình, Cố Thịnh cúi đầu nhìn xuống, vẫn là ánh mắt đấy, vẫn là gương mặt đấy nhưng lại nhu hòa, mang tình người rất nhiều, nhưng khi hắn ngẩng đầu, những thứ đó lại lần nữa biến mất, khiến cho người khác nhìn vào còn tưởng bản thân đang gặp ảo giác.
Thì ra ánh mắt của anh ấy cũng có thể như vậy sao? Thứ đó, trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy cũng chưa bao giờ cảm nhận được.

Ánh mắt sủng nịch đó, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống một người, ánh mắt chan chứa sự yêu thương vô hạn, hóa ra không phải là Cố Thịnh không có, chỉ là thứ đó không được đặt lên người cô mà thôi.
Nữ nhân thông qua màn hình nhìn vào, vươn tay muốn chạm đến đôi mắt của nam nhân, khát khao có thể xuyên qua tầng kim loại lạnh lẽo trực tiếp động đến, có điều thứ đó định sẵn là không thể.
Khúc Lâm rụt tay lại, trên môi nở nụ cười tự giễu.

Đối diện, một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi nhìn cô, bờ môi dày cộp cong lên, kéo theo tầng râu quai nón, nghiền ngẫm nhìn gương mặt thất thần của cô ta.
“Cô đã có quyết định của mình chưa?”
Khúc Lâm cầm ly rượu trên tay, nhìn vào người trong màn hình, giống như đã quyết tâm, nét mê man cuối cùng được trút bỏ, cô ta cầm lấy ly rượu, uống cạn một hơi, sau đó đập cái ly xuống đất, làm nó vỡ vụn thành từng mảnh.
“Cô sẽ thấy lựa chọn hôm nay của mình đúng đắn đến mức nào.

Mọi việc sau khi thành công, mười phần trăm cổ phần của Cố thị, sẽ không thiếu cô một đồng.”
Khúc Lâm nhìn ông ta, đảo hai ngón tay cái liên tục, nghiêm túc nói lại điều khoản cả hai đã trao đổi lúc ban đầu.
“Tôi đã nói rồi, lần hợp tác này, ông lấy Cố thị của ông, còn anh ấy thuộc về tôi.

Trong lúc hợp tác, các người không được phép tổn thương anh ấy dù một sợi tóc, nếu không đừng trách tôi đây trở mặt vô tình.”
“Yêu cầu này của cô có vẻ...”
“Lão già, đừng có được nước lấn tới, nên nhớ, thứ tôi không thiếu chính là người hợp tác.”
Nói xong liền cầm lấy túi xách xoay người rời đi, để lại ông lão tức đến sắc mặt xanh mét, nhìn theo bóng dáng cô mang theo nét thâm độc không cách nào kiềm chế, nhưng nghĩ đến lợi ích mà cô ta có thể mang đến lại cố gắng nhịn xuống.
Thứ đàn bà chết dẫm, chuyện mà thành, ông nhất định sẽ sai người ném ả ta vào trong nhà nghỉ cho đám đàn em tùy ý thưởng thức, lúc đó để xem bộ mặt xinh đẹp đó còn có thể vênh váo được bao lâu.
Lăng Lan khóc lóc chạy đi, Lăng Cảnh vội vã đi theo, cả hành lang thoáng chốc rộng rãi đi rất nhiều.
Ánh nắng qua lớp cửa kính chiếu lên gương mặt tuấn tú từ khi sinh ra đã được trời ưu ái của Cố Thịnh.

Người đàn ông này cứ như một bảo vật vô giá có một không hai, tựa ánh dương rực rỡ và tỏa sáng thu hút hết mọi ánh nhìn, chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ bị người khác chạy đến cướp đi mất.
Cố Thịnh khẽ cười nhìn khuôn mặt ngốc dạng của Kiều Hạ Linh, vươn tay nhéo má cô một cái, hành động ấu trĩ theo bản năng như vậy đến chính bản thân hắn còn không ngờ đến chứ đừng nói là Kiều Hạ Linh.
Cô chớp mắt nhìn anh, trái tim lỡ mất một nhịp, thẫn thờ ngắm nhìn gương mặt đang cười của nam nhân.
Không đúng, tên nam nhân xấu xa lại bắt đầu dùng mỹ nam kế với cô.

Hừ! Lần này đừng hòng cô mắc mưu.
“Xùy...!Cố tổng nhà ta đúng là có vận đào hoa, người đến người đi không đếm xuể.”
Kiều Hạ Linh nhe hàm răng trắng, đổi chủ đề nói chuyện, có điều lời này nghe vào trong tai người khác lại càng giống như đang ghen tuông.
Cố Thịnh ôm lấy eo cô xoay người lại, để cô dựa vào bờ vai rắn chắc, khóe môi tựa như nở nụ cười.
“Được rồi! Anh và cô ấy không có gì cả.

Nhóc đó là em gái của Lăng Cảnh, bình thường thường hay theo cậu ta đến đây chơi.” Cố Thịnh giải thích.
Kiều Hạ Linh cầm lấy cổ áo của nam nhân vuốt lại cho thật phẳng, vốn định theo thói quen hôn chào tạm biệt nhưng lại bị tiếng ho của ông lão bên cạnh ngăn lại.
“Khụ...! Người trẻ tuổi, đôi khi thân thiết cũng tốt nhưng làm gì thì làm cũng cần để ý xung quanh chứ? Lão già ta đây sắp bị hai người làm cho chói mù mắt chó rồi đây này.”
Kiều Hạ Linh giật mình nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện có một ông lão râu tóc bạc trắng đứng bên cạnh, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ biết chớp mắt nhìn ông liên tục.
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Hạ Linh lễ phép chào hỏi:

“Cháu chào ông ạ, chuyện khi nãy chỉ là...”
Kiều Hạ Linh véo eo của Cố Thịnh ý bảo anh mau giải thích.
“Ông nội...!Cô ấy là Kiều Hạ Linh.” Một câu giới thiệu ngắn gọn và đặc biệt xúc tích.
Ông… ông nội sao?
Kiều Hạ Linh trợn mắt, không dám tin nhìn lại, xấu hổ che mặt, đến xúc động muốn đâm đầu vào bông mịn tự sát cũng có.
Cô đây đã làm gì?
Nghĩ lại một loạt hành động trước đó, Kiều Hạ Linh hận không thể đào một cái hố chui xuống.
Cố Thịnh xoa nhẹ đầu cô, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Không sao, lần đầu gặp chưa quen, gặp nhiều rồi sẽ không xấu hổ nữa.”
Kiều Hạ Linh: “...” Gặp nhiều lần rồi quen là ý gì?
Nhưng có người lớn ở đây, cô cũng không tiện phản bác, chỉ đành xấu hổ cười cho qua.
Cố Mục cầm lấy tay cô, hài lòng gật đầu, rất thuận miệng gọi như đã quen biết từ lâu.
“Hạ Linh, ông gọi cháu như vậy được chứ?”
“Dạ được ạ, nhưng mà ông ơi, chuyện này không như ông nghĩ đâu, giữa cháu và Cố Thịnh vốn dĩ không có...”
Ông Cố nghe vậy liền đen mặt, cầm lấy tay cô hỏi:
“Có phải tên nhóc này bắt nạt cháu không?”
“Dạ không, chúng cháu không phải quan hệ như ông nghĩ, chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết.

Khi nãy là vì tức quá nên nói linh tinh, ông đừng để ý ạ!”

Ông cụ Cố nhíu mày, giả bộ ngây thơ hỏi:
“Vậy là thân thiết đến mức nào?”
“Đơn giản là thi thoảng cùng...”
Kiều Hạ Linh chưa kịp biện bạch xong thì Cố Thịnh đã xen vào.
“Thân thiết ý là thi thoảng cùng nhau nằm trên cùng một chiếc giường.”
Kiều Hạ Linh trừng mắt nhìn hắn, Cố Thịnh cũng học theo ông nội giả bộ ngây thơ, che miệng, bên tai cô nói nhỏ:
“Xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên nói thẳng ra như vậy, lần sau sẽ rút kinh nghiệm, nói là chúng ta thi thoảng cùng nhau tạo em bé có được không?”
Hai tai Kiều Hạ Linh đỏ bừng, tên nam nhân này, có biết cái gì là xấu hổ không thế? Mặt còn dày hơn cả cô nữa.
“Ông ơi thật sự thì chúng cháu chỉ có một vài hiểu lầm nho nhỏ thôi, đúng là đã ngủ chung nhưng mà...!“ Kiều Hạ Linh nhất thời luống cuống, bàn tay nắm lấy tay của Cố Mục chảy đầy mồ hôi, gấp đến mức không biết phải nói gì.
“Ông hiểu...!Hiểu hết...”
Cố Mục nắm lấy tay cô an ủi, Kiều Hạ Linh hai mắt tỏa sáng, đang định cúi đầu cảm ơn thì lòng bàn tay được đặt vào thứ gì đó lành lạnh, cúi đầu nhìn, là một chiếc nhẫn bằng ngọc tương đối cổ xưa.
Cô cảm thấy khó hiểu nhìn lại, ông nội Cố lại chỉ cười hiền từ, hài lòng gật đầu nhìn cô tỉ mỉ nói:
“Cháu đã gọi ta một tiếng “ông” thì ra cũng không thể để cháu chịu thiệt.

Đây là tín vật mấy đời của Cố gia, trước giờ chỉ chuyền cho dâu cả, nay ông giao lại cho cháu, cố gắng bảo quản nó thật tốt.”
Kiều Hạ Linh giật giật khóe miệng, chiếc nhẫn trên tay như củ khoai lang nóng rát, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là cầm nó trả lại nhưng bàn tay bị ông Cố giữ rất chặt, nhất thời không rút ra được.
Ra đến xe, ông vẫn không giấu được nụ cười, niềm nở kêu Kiều Hạ Linh nhanh chóng sắp xếp để hai bên gia đình gặp mặt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi