Chương 1127
“Em thật sự không yêu anh?”
Lệ Nghiêm hung hăng liếc nhìn, nặng nề nói từng chữ.
Giọng nói chậm rãi, gằn từng chữ một.
“Không yêu.”
Đôi môi đỏ mọng của cô ấy thốt ra hai từ này.
Bàn tay nhỏ bé đang đặt trên thắt lưng, thu về phía sau, siết chặt.
Hai chữ này đã tiêu tốn toàn bộ dũng khí của cô ấy.
“Không sao, anh sẽ lại khiến em yêu anh.” Lệ Nghiêm nói.
“Anh…”
Đây là điều cô ấy không ngờ đến. Sao lúc trước cô ấy lại không nhận ra Lệ Nghiêm là người mặt dày, có thể nói ra câu nói này vậy chứ?
Cô ấy tức giận đến mức không biết nói gì.
Một lúc lâu, cô ấy mới bực bội chửi rủa: “Đồ điên, hết thuốc chữa, ông đây đúng là bị vong dựa với gặp phải tên đàn bà phiền phức như anh!”
Cô quay người định đi vào, không ngờ Lệ Nghiêm sải bước đến, trực tiếp bế cô đi.
“Anh làm gì vậy? Bắt cóc à? Anh làm vậy là phạm pháp đấy!”
Lệ Nghiêm bất chấp, trực tiếp đặt cô ấy vào trong xe của mình.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh ở đây, em không thể ra ngoài.”
“Sao anh biết? Tôi về đổi xe đâm chết anh! Cùng lắm là tôi ngồi tù.
“Em sẽ không làm như vậy. Em là quân y, được dạy dỗ không giống như người thường. Kỷ luật tương đương với mệnh lệnh, em không được đầm anh.”
“Anh…”
Trước đây cô ấy rất thích sự phân tích điềm tĩnh của Lệ Nghiêm, nhưng bây giờ cô nghe mà thấy nhức đầu, giống như con rắn bị người ta nắm được bảy tắc vậy.
Cô ấy tức giận đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng quay đầu nhìn ra cửa sổ, tức giận đến mức không nói nên lời.
Anh ấy cho xe chạy, khiến cô ấy không khỏi thấy nghi ngờ. Cô còn chưa đọc địa chỉ mà, anh ấy đang muốn đi đâu vậy chứ? “Anh chở tôi đi đâu?”
“Đi đến bệnh viện, em bị thương rồi, có rất nhiều vi khuẩn trong miệng, cần phải xử lý.”
“Tôi cũng là bác sĩ, tôi muốn làm gì cũng không cần anh nhắc nhở!”
“Được, vậy anh đi xử lý vết thương.”
Cố Yên bỗng im lặng, vết thương trên cánh tay anh ấy vẫn còn đang ứa máu, trông rất đáng sợ.
Đột nhiên cô ấy mất tiếng, không biết nên nói gì.
Bên trong xe bỗng rơi vào im lặng.
Cố Yên thật ra rất hoạt bát và nói rất nhiều, nhưng ở trước mặt Lệ Nghiêm, cô ấy luôn kìm nén bản tính của mình.