Chương 1266
Hứa Minh Tâm chớp mắt đau đớn, một giọt nước måt lang le roi.
Khi một người đàn ông ôm chặt lấy bạn, nói với bạn anh sẽ từ bỏ tất cả, chỉ muốn bên cạnh bạn.
Nếu đây không phải là tình yêu thật sự thì cô không biết cái gì mới phải
Nhưng cô không thể nhìn Cố Gia Huy từ bỏ tất cả, cứ cho là không phải vì anh hai, cũng phải vì anh ấy, đây đều là tâm huyết bao năm nay của anh! “Cố Gia Huy… anh có thể bình tĩnh chút không? Anh đừng nói lung tung nữa được không?”
Cô nói trong hồn hồn, muốn đẩy anh ra, nhưng cái ôm của anh mạnh mẽ như bức tường sắt, căn bản không thể xê dịch được. “Anh đang rất bình tĩnh, danh lợi sau này có thể lại đạt được, nhưng em chỉ là duy nhất. “Cố Gia Huy… anh đừng như vậy.”
Cuối cùng cô cũng điều hòa lại được hơi thờ lùi lại một bước, “Sao chư
Anh buông cô ra, ánh mắt nóng bằng nhìn cô, ánh mặt này như thể có thể nhìn thấu linh hồn có. Có rút đôi mắt, nói: “Cố Gia Huy, ngày mai trong lễ kỉ niệm sẽ tổ chức đêm hội hóa trang, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người. Anh không được điều tra ngày mai ern sẽ mặc gì, đeo mặt nạ gì, nếu có thể tìm thấy em trong biển người như vậy thì em có thể tin, chúng ta đã được ông trời an bài bên nhau”
“Nếu anh không tìm được thì chứng minh chúng ta không hợp nhau, được không?”
“Anh nhất định sẽ tìm được em “Anh không được gian lận!”
“Được rồi, anh đồng ý, nếu anh gian lận, anh chết không được yên
Anh giơ tay thể với trời, lời thể của anh khiến tim cô đau đớn.
Từng lời từng chữ như từng chiếc gai nhọn đâm vào tim cô đau đớn. “Được, nói lời giữ lời, vậy anh bỏ em ra được chưa?”
Cố Gia Huy chớp chớp mắt, sau cùng vẫn buông cô ra một cách tiếc nuối.
Có thở dài một tiếng, quay người định bỏ đi nhưng lại bị anh gọi lại: “Em vẫn chưa đưa anh đi tham quan trường”
“Anh vẫn muốn tiếp tục sao? Anh rõ ràng là còn quen hơn cả em”
“Muốn
Anh nói một cách ngắn gọn.
Cô gật đầu bất lực, đi trước dẫn đường.
Cô vốn dĩ định không lên tiếng, không biết nên nói gì, thế mà lại bị Cố Gia Huy giáo huấn một hồi, nói cô không tận tụy với công việc, không giới thiệu lịch sử của tòa nhà này, lai lịch của thảm trúc kia…
Hứa Minh Tâm chi biết bình tĩnh tinh thần, để anh làm hưởng dẫn, vừa đi vừa giới thiệu, cứ như vậy tốc độ đi hai người chậm dẫn.
Cuối cùng tới tòa nhà thứ tư, “Đây là tòa nhà cho giảng viên, bây giờ phải phá bỏ rồi, cũng không biết bao giờ mới bắt đầu xây lại tòa mới “Ngày mai”
“Sao anh biết gi “Anh quyền góp.”
“AC…”
Rất tốt rất quyết đoán, câu trả lời đáng cho điểm tuyệt đối. “Anh nhớ lúc đến trường không tìm được em, tìm Bạch Thư Hân thì lại đến chỗ này. Em bị khóa trái bên trong, trời tối đen như mực, bên trong cũng chẳng có đèn, em sợ đến nỗi cả người run cầm cập. Lúc đó cảm thấy em thật yếu đuối, co ro trong một góc, chi còn là một năm tròn vo “Lúc ôm em, cả người anh rộn ràng, trái tim loạn nhịp, anh cần thận ôm lấy em, chỉ sợ ôm em không chắc hoặc đi đứng không cần thận mà đánh rơi mất em. Rõ ràng em rất nhẹ, nhưng anh lại cảm thấy rất nặng, giây phút đó anh chợt nhận ra, cả thế giới của mình đang nằm trên đôi tay, đợi anh tới bảo vệ cả đời.