Chương 1271
Tôi tin.
Phó Minh Tước không hề do dự trả lời, dường như hai chữ này đã hằn sâu trong lòng anh rồi.
Anh ta trả lời rất kiên định khiến cô cảm thấy rất bất ngờ. “Anh tin ư?”
“Tôi tin Phật”
“Phó Minh Tước, anh đang trêu đùa tôi sao? Một tên sát thủ, anh nói với tôi là anh tin Phật?”
Hứa Minh Tâm kinh ngạc hỏi lại. “Đúng vậy, tôi là một sát thủ nhưng lại tin vào Phật. Cho nên tôi tin vào duyên phận, tin vào duyên trời định. Có những người chỉ là vô tình gặp gỡ nhưng lại là duyên trời định.”
Ví dụ như anh và em.
Phó Minh Tước nhếch miệng cười, vô cùng mãn nguyên, “Được rồi. Tôi còn có chút chuyện, không nói chuyện với anh nữa, hôm nay tôi không thể gặp Minh Diệp rồi, tôi cũng cước một chút, rốt cuộc có phải duyên trời định hay không ”
Cô không đợi Phó Minh Tước nói liền với và cập máy.
Vì tuyết rơi đột ngột nên vũ hội đáng ra tổ chức ngoài trời lại chuyển hết vào trong nhà.
Phòng âm nhạc to nhất của trường tốn mất nửa giờ đồng hồ để bài trí lại bàn ghế, sau cùng trở thành một vũ hội hóa trang khổng lồ.
Mọi người đều đeo những chiếc mặt nạ đủ sắc màu, mặc những bộ lễ phục sặc sỡ, những chàng trai cô gái cùng nhảy điệu nhảy của tình yêu.
Hứa Minh Tâm vốn dĩ định tìm một góc để ngồi nhưng bỗng nhớ tới lời nói của Cố Gia Huy.
Anh hiểu rõ cô như vậy, chắc chắn sẽ đoán ra cô không thích những chỗ náo nhiệt, sẽ tìm một chỗ an phận ăn uống.
Có sẽ làm ngược lại nhưng chen vào đảm động rất khó chịu.
Liên tục có người mới có nhảy nhưng cô đều từ chối khéo “Minh Tâm, có thể nhảy với anh một điều được không?” *Chủ tịch? Không đúng, anh Lâm… sao anh biết là em?”
“Bóng dáng em anh quá quen rồi mà, nhìn là biết “Có cần khoa trương đến vậy?”
Cô có chút bất ngờ. “Đương nhiên, người để mắt đến em, từng câu nói bước đi, nhất cử nhất động đều không giống người khác”
Vì để tâm, nên mỗi đặc điểm em deu rát
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim chợt khẽ Ảnh mắt cô hưởng ra xa, nhìn thấy một bóng dáng rō. run lên. quen thuộc.
Mà người đó cũng đang nhìn cô, cách lớp mặt nạ ánh mắt xuyên cả không gian.
Ngôn Hải nói đúng, để ý một người, từng lời nói cử chỉ của anh đều khác với những người khác.
Anh đeo một chiếc mặt nạ màu đen giản đơn, rất bình thường, có cảm giác được làm bằng kim loại. em.” Anh mặc một bộ đổ tay màu đen, máy rất tinh tế, bộ đó được là phẳng cũng góp phần tôn lên thân hình tuyệt mỹ của anh.
Lúc cô nhìn thấy Cố Gia Huy cũng là lúc anh nhìn thấy cô, anh bước những bước lớn về phía cô.
Ngôn Hải nhìn thấy cảnh này, nhếch miệng cười một cách cay đắng. Cũng may là đeo mặt nạ, không ai thấy dáng vẻ thảm hại của anh. “Xem ra, em không muốn nhảy cùng anh rồi. Người em muốn, đến rồi.”
Ngôn Hải dứt lời, biết điều quay người rồi
Ở lại chỉ càng khiến bản thân khó xử.
Hứa Minh Tâm muốn đi, nhưng đôi chân cô như bị dính chặt lấy nền nhà, bất động.
Cô chỉ có thể giương mắt nhìn anh đến ngày càng gần, anh cúi xuống, đưa tay ra. “Minh Tâm, nhảy với anh nhé?”