Chương 1472
Mỗi lần gọi điện, anh ta luôn niềm nở hỏi han Thư Hân, nhắc cô ấy đi chơi trời mưa nhớ mang theo ô khi thời tiết chuyền lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo, hoặc dặn cô ấy nhớ ăn sáng, nếu không muốn nấu nướng thì có thể đến nhà Bạch Hoàng Nham thay vì ăn ở ngoài.
Mỗi lần chênh lệch múi giờ, thỉnh thoảng ở đây mới là đêm khuya, mà Đà Nẵng đã là sáng sớm, Ôn Mạc Ngôn vẫn sẽ gọi điện thoại cho Bạch Thư Hân để nhắc nhờ cô ấy buổi sáng đi ra ngoài ăn thì chú ý an toàn “Anh không nói cho Hoàn Hoàn biết chuyện gì đã xảy ra chứ?” Hứa Minh Tâm biết Ôn Mạc Ngôn khó xử.
Chỉ với một cái gật đầu nhẹ nhàng của Ôn Mạc Ngôn, mọi khủng hoảng đều sẽ nổ tan tành.
Ôn Mạc Ngôn khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra sắc thái mệt mỏi.
Làm sao anh ta có thể tràn đầy năng lượng nếu không có một giấc ngủ ngon trong nhiều ngày chứ.
“Tôi sẽ xử lí tốt, lô máy móc này đã được đẩy nhanh tiến độ, tôi cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một dây chuyền lắp ráp khác, tất cả đang gấp rút sản xuất ”
Ôn Mạc Ngôn vận dụng toàn bộ lực lượng, hi vọng chỉ trong vài ngày nữa có thể đẩy nhanh tốc độ.
Ngay cả khi cơ hội mỏng manh, anh ta vẫn không muốn từ bỏ.
Anh ta không đủ tư cách để nói bỏ việc, đây không phải việc của một mình anh ta. Còn có Bạch Thư Hân, Ôn Mạc Ngôn không thể để cô ấy thất vong. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nhìn thấy anh thế này, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Buổi chiều không có việc gì, hay anh đi nghỉ người di?”
“Tôi phải đến công trường vào buổi chiều để kiểm tra tiến độ, không có thời gian nghỉ ngơi.
“Anh dốc sức như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu được đầu “Không sao, tôi có thể tiếp tục chịu đựng, nhưng… Thư Hân gần đây đối xử với tôi rất thờ ơ. Tôi không biết mình đã làm gì sai, cô có thể hỏi giúp tôi không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy.” Anh ta khẩn thiết nói.
Hứa Minh Tâm nghe nói như thế thì gật gật đầu.
Cô có thể cảm giác được, Ôn Mạc Ngôn thật sự rất yêu rất yêu Thư Hân.
Chờ sau khi anh ta đi ra ngoài, cô lập tức gọi điện thoại cho Bạch Thư Hân.
Giọng nói bên kia yếu ớt mỏng manh, còn có chút mơ hồ, có vẻ như vừa mới tỉnh dậy.
Ở Đà Nẵng bên đó cũng tầm chạng vạng tối rồi mà vẫn còn đang ngủ? “Cậu ngủ trưa đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?”
“Tối hôm qua tớ uống rượu, nhức đầu nên ngủ cả ngày, sao vậy?”
“Cậu đã cãi nhau với Ôn Mạc Ngôn sao? Anh ấy nói gần đây thái độ của cậu đối với anh ấy hơi lạnh nhạt, anh ấy rất quan tâm đến cậu”
“Cái gọi là quan tâm của anh ấy có nghĩa là gọi diện mỗi ngày sao? Dù sao yêu xa có nghĩa là yêu đương với cái điện thoại di động, cái gì cũng không thể chạm vào, bào anh ấy không cần quan tâm đến tớ, một minh to rat on.”
“Thư Hân… Cậu bị sao vậy? Giọng điệu nói chuyện của câu cứ là lạ “
“Minh Tâm, chẳng qua… tớ chỉ cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ xa cách, tớ không thể chịu đựng được nữa. Hơn nữa, trong lòng tớ hình như vẫn còn Lệ Nghiêm, căn bản tớ không thể nào quên được anh ấy.”
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghe nói như thế thì trợn mắt há hốc mồm, cô không thể tin được lời này lại là từ trong miệng cô ấy nói ra được.
“Vậy trước đây cậu và Ôn Mạc Ngôn là cái gì của nhau?”