Chương 169
Mà thực tế thì cô ấy cũng đã làm vậy.
Trái tim của Lệ Nghiêm run lên, yết hầu bắt đầu lăn lên lộn xuống.
Bàn tay to lớn của anh ta tóm lấy tay của Bạch Thư Hân. Nếu chậm thêm một chút nữa thì sợ rằng anh ta sẽ bị lột sạch.
“Thư Hàn, em nhìn cho rõ anh là ai.”
“Minh Tâm… cậu đừng động đậy, để tớ sờ một cái, tớ cũng đâu có ăn cậu.”
Bạch Thư Hân còn nói một cách cố chấp.
“Em..”
“A?” Đột nhiên Bạch Thư Hân nhận ra được điều gì đó, cô ấy nói với vẻ nghi ngờ.
Lệ Nghiêm nghe thấy thể thì vẻ mặt càng trở nên khó coi.
Anh ta sợ rằng nếu tiếp tục như thế thì mọi chuyện sẽ trở nên không thể khống chế được. Lệ Nghiêm trực tiếp đẩy Bạch Minh
Châu ra rồi dùng dây an toàn buộc tay cô ấy lại. Cách thắt của quân đội, người bình thường không biết mở. Lệ Nghiêm hạ cửa sổ xe xuống để cho gió thổi vào.
Anh ta vội vàng mở cửa xuống xe, Lệ Nghiêm muốn im lặng suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lệ Nghiêm tỉnh táo, Bạch Thư Hân cũng đã tỉnh hơn nhiều.
Cô ấy đã có thể nhìn rõ những gì trước mắt, cũng nhớ ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy nhận nhầm Lệ Nghiêm thành Hứa Minh Tâm, hình như còn đùa giỡn một chút.
Nhưng Bạch Thư Hân còn chưa sờ tới người của Lệ Nghiêm, ngược lại anh ta đã đụng tới…
Anh ta cũng không lỗ, tức giận cái gì chứ? Bạch Thư Hân quay đầu nhìn bóng lưng đang đứng ngoài.
Lệ Nghiêm không có bất cứ đam mê không tốt nào, không hút thuốc không ham rượu, không thức đêm không ngủ nướng. Sống theo kiểu quân đội.
Cho nên vẫn luôn không đụng vào phụ nữ. Nhưng người như thế lại có phản ứng với em gái mình, đây là đạo lý gì chứ?
Cô ấy không thể nào hiểu nổi.
Bạch Thư Hân hẳng giọng một cái rồi nói: “Anh lên đây đi, tôi không làm gì nữa đâu, tôi tỉnh rồi. Anh lái xe đưa tôi về nhà, tôi có chút mệt.”
Lệ Nghiêm nghe thấy thế thì thở phào một hơi rồi lên xe.
Anh ta tới gần cởi dây an toàn cho Bạch Thư Hân.
Vừa tới gần thì đã ngửi thấy mùi thơm của cô gái mới lớn trên người cô ấy. Lệ Nghiêm nhíu mày, mùi thơm nhàn nhạt này như cú đánh chí mạng với anh ta.
Lệ Nghiêm cố nén sự xúc động trong lòng rồi cởi dây an toàn cho Bạch Thư Hân, anh ta nói: “Cài lại, chuẩn bị đi rồi.”
“Biết rồi.”
Xe tiếp tục lăn bánh, hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Qua một lúc lâu Bạch Thư Hân mới mở lời một cách bình tĩnh: “Vừa rồi anh…”
Bạch Thư Hân lắp bắp, cô cũng không nói thẳng. Nhưng rõ ràng là cô cảm nhận được chứ không phải ảo giác.
Bầu không khí trong xe lại trở nên ngưng trọng thêm một lần nữa.
“Em có cần anh phân tính hiện tượng sinh lý bình thường vừa rồi theo góc độ y học không?”