VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 1825

Không thể đẩy thi thể đi, bác sĩ rất bất lực, còn Cố Gia Huy thì hung hăng nheo mắt “Lệ Nghiêm, kết quả như hiện tại này, cậu đã hài lòng chưa?”

Anh xách cổ áo Lệ Nghiêm lên, cả người tràn đầy sự hung ác, sau đó đá lên người anh ta một cách tàn nhẫn.

Anh ta không thể đứng vững, ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được.

“Lúc Ngọc Vy còn sống, cậu luôn cự tuyệt nó, bây giờ nó chết rồi, cậu lại đến đây khóc.

lóc, cậu khóc như thế là đang muốn cho ai xem? Tôi mù, nên mới có một người anh em như vậy! Ngọc Vy cũng bị mù rồi, nhìn trúng một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như: cậu!”

Giờ phút này, Cố Gia Huy thật sự muốn gi3t chết anh ta.

Y tá nhân cơ hội này, muốn đẩy thi thể đi, Lệ Nghiêm cũng không thể có hành động phản kháng nào.

Tay phải của anh ta không có sức để nâng lên, vì vậy anh ta đã sử dụng tay trái của mình.

Anh ta dùng sức đẩy Cố Gia Huy ra, không để ý đến cơn đau trên người, loạng choạng chạy tới dừng xe cáng cứu thương lại.

“Tôi không cho phép bất kỳ ai trong số các người mang cô ấy đi!”

Lệ Nghiêm đau lòng hét lên, giọng nói vang vọng trong hành lang, đặc biệt chói tai.

“Bây giờ cậu làm bộ làm tịch cho ai xem?

Ngọc Vy vẫn là người nhà họ Gố tôi, liên quan gì đến Lệ Nghiêm cậu. Người đâu, đưa cậu ta đi, cũng không cho phép cậu ta ra vào đây thêm lần nào nữa”

Cố Gia Huy lạnh lùng nói Hứa Minh Tâm kéo lấy tay áo của anh, khế nói: “Anh nên để bác sĩ Doanh nhìn Ngọc Vy nhiều hơn một chút, em nghĩ… anh ấy có chuyện muốn nói với Ngọc Vy”

Cố Gia Huy nhíu mày thật chặt, cuối cùng không có gật đầu, mà là lui về phía sau một bước.

Hứa Minh Tâm bảo y tá lui xuống trước, Lệ Nghiêm loạng choạng đưa thi thể trở lại phòng phẫu thuật.

“Bọn họ không cứu được em, anh sẽ cứu em: Anh ta muốn cầm cái kẹp lên, nhưng các ngón tay của bàn tay phải căn bản không cảm thấy chút sức lực nào.

Thần kinh bị hoại tử, không có bất kỳ khả năng hồi phục nào nữa.

Cái kẹp rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Bác sĩ Doanh, đừng cố lãng phí công sức nữa, Ngọc Vy… đã rời đi rồi”

“Nếu anh có gì muốn nói, thì hãy nói sớm một chút đi, tôi nghe người ta nói linh hồn sẽ ở quanh thi thể sau khi chết. Tuy anh không thế nhìn thấy cô ấy, nhưng mà Ngọc Vy có thể nhìn thấy anh. Nếu bây giờ không nói, sau này… sẽ không có cơ hội nữa đâu”

“Anh Gia Huy, chúng ta nên lánh đi một chút đi.”

Cô kéo Cố Gia Huy đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người họ.

“Cố Yên, em sẽ không bỏ rơi anh đúng không? Cố Yên, em mau trả lời anh đi, không phải em rất hận anh sao? Bây giờ anh đang ở ngay trước mặt em, em có thể đánh hoặc mắng anh tùy ý!”

“Ngọc VyI Anh có thể chấp nhận sinh ly, nhưng anh không có cách nào có thể làm được việc tử biệt với em”

“Cho dù có người thực sự phải chết, người đó cũng nên là anh. Rõ ràng người đáng chết chính là anh, tại sao lại là em cơ chứ?” Trong phòng phẫu thuật, đâu đâu cũng vang vọng tiếng hét đầy đau đớn của anh ta, là đau thấu tim gan

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi