VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 1869

Hai người đàn ông giằng co, trên người tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm.

Hứa Minh Tâm đứng ở bên cạnh không ngừng cảm thấy rét run, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói hai người.

Cô chỉ cảm thấy rất nguy hiểm, cảm giác bản thân sắp bị hại. Cái mạng nhỏ bé này của cô khó giữ được rồi sao?

“Chuyện đó… hai người có nhiều chuyện muốn nói có phải không, hai người trò chuyện vui vẻ nhé, tôi đi pha ấm trà cho hai người được không?”

Cô muốn trốn đi, nhưng không nghĩ rằng hai người họ lại đồng thanh nói.

“Không cần”

Âm thanh chỉnh tề một loạt, Hứa Minh Tâm thấy thế không khỏi cũng bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy.

Hai người đó… khi nào lại trở nên ăn ý đến như thế này vậy?

“Vậy có muốn ăn chút gì không?”

“Cũng không cần”

Lại là trăm miệng một “Vậy em đi đây, hai người nói chuyện vui vẻ nhé.”

Cô muốn bỏ trốn mất dạng, lại bị Cố Gia Huy nắm cổ tay, sau đó lại dễ như trở bàn tay kéo vào trong lòng ngực anh.

“Anh và ông Diên không có gì hay để nói cả, vợ chồng chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút. Vậy tôi cũng không quấy rầy ông Diên tập phục hồi chứng năng, kế tiếp vợ tôi sẽ phải giúp tôi hồi phục, ông Diên nên tìm người khác.”

Dứt lời, anh ôm Hứa Minh Tâm rời khỏi.

Diên trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng chỉ có thể đứng tại chỗ, không thể động đậy.

Đôi chân vừa mới lấy lại sức, lúc này như bị đổ đầy chì, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hứa Minh Tâm bị Cố Gia Huy kéo ra ngoài, thấy sảc mặt của anh âm trầm, cô cũng không dám thở mạnh.

Cô căn bản không biết mình sai ở chỗ nào, vì vậy cô chỉ có thể mù mờ theo sau.

Cô bước theo từng bước, nhưng không nghĩ tới người đàn ông phía trước vậy mà dừng lại đột ngột, cô đâm thẳng vào và đụng phải cái mũi khiến cô đau đớn.

Cô nhe răng sờ mũi, thật chua xót.

“Sao anh lại đột ngột dừng lại thế?”

Cô nhịn không được oán giận mà nói.

“Chẳng lẽ em không có điều gì muốn nói với anh sao?”

“Em… em muốn nói gì hả?”

“Tháng này anh ra ngoài trị liệu, em làm gì hả?”

“Em? Em ăn rồi lại ngủ thôi, nhưng bởi vì lo lắng cho anh mà từ từ sụt cân, anh không nhìn ra em đã sụt năm cân sao? Vốn dĩ ngực đã không lớn, bây giờ thì tốt rồi, gầy mà chỉ gầy ở ngực thôi… vì thế mà không còn bao nhiêu nữa. Sau này nếu có con, chẳng phải con sẽ chết đói hay saol”

Cô nhỏ giọng lấm bẩm nói chuyện không ngừng.

Cố Gia Huy vốn đang bực tức đây mình, nhưng khi nghe đến lời này thì không biết nên khóc hay nên cười “Đây có phải là trọng điểm không?”

“Cả tháng nay em đều ở bên cạnh người đàn ông khác, vậy không sợ anh hiểu lầm hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi