VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 200

Trong lòng Hứa Minh Tâm đang rất không thoải mái.

“Đợi Cố Gia Huy trở về rồi hỏi là được rồi. Nhìn cái dáng vẻ hẹp hòi của cậu kìa.”

Hứa Minh Tâm không chịu về phòng, cô cứ chờ bên ngoài. Bạch Thư Hân cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đứng chờ với cô.

Người khác đều đã về phòng đi ngủ cả rồi, nhưng hai người họ còn cố chấp ngồi trên thềm đá.

Cố Gia Huy và Lệ Nghiêm đi về chung với nhau, hai người còn đang cười cười nói nói thì nhìn thấy hai con ‘chó xù’ đang ngồi trước cửa.

Hai cô gái buồn ngủ muốn chết rồi, mắt đều đã mở không ra nhưng vẫn cố gắng dùng tay chống cằm.

“Minh Tâm?” Cố Gia Huy vỗ vỗ vai của Hứa Minh Tâm, bây giờ cô mới tỉnh lại.

Cô thấy anh về rồi thì ngay lập tức đứng phắt dậy.

“Anh về rồi, nghe nói mới vừa hô hấp nhân tạo cho người khác đúng không?” “Em nghe được ở đâu thế?”

“Anh đừng có quan tâm em nghe được ở đâu. Anh hôn người ta rồi còn sờ người ta nữa đúng không?” Hứa Minh Tâm nói với vẻ không vui.

Người tắm suối nước nóng cũng chẳng phải mỗi Cố Gia Huy, sao những người khác không chạy tới mà anh vội vàng chạy tới làm gì chứ?

Hứa Minh Tâm nghĩ tới đây thì trong lòng có chút khó chịu.

Lệ Nghiêm nghe thế thì nói: “Đây không phải là hôn với sờ, đây là thao tác cơ bản để cứu người. Phải đè ép lồng ngực mới đè được nước trong đó ra, hiểu chưa?”

“Đúng thế, Minh Tâm em cũng đừng quá quan tâm làm gì. Đây là thao tác y học bình thường mà thôi.”

“Vậy tại sao người khác không chạy lên mà anh đi làm cái gì?”

“Dù sao anh ấy cũng là cấp trên, tính mạng của nhân viên là quan trọng nhất mà.”

Bạch Thư Hân giải thích.

Cô ấy có chút ngại không dám nhìn Lệ Nghiêm. Dù sao trước đó cô ấy nói tuyệt tình đến thế.

Ánh mắt Lệ Nghiêm nhìn Bạch Thư Hân rất lạnh nhạt, giống như nhìn một người lạ vậy.

Anh ta đang cố gắng không đưa mắt tới, anh ta đang khống chế tâm trạng của mình.

“Cô ấy mắc bệnh tim, còn về phần người làm hô hấp nhân tạo à…?” Cố Gia Huy nhìn bộ dạng ghen tuông của Hứa Minh Tâm thì không nhịn được cười, anh nói tiếp: “Đúng là cô ấy mắc bệnh tim, cho nên té xỉu xuống suối nước nóng, cuối cùng còn đuối nước. Cứu người là thật, nhưng là do Lệ Nghiêm làm hô hấp nhân tạo. Cậu ta là bác sĩ, cậu ta không xông lên thì anh xông lên làm gì chứ.”

“Là bác sĩ Doanh ư?”

“Cái gì, là anh à?”

Bạch Thư Hân ngạc nhiên thốt lên. “Xem ra lần sau chúng ta mới có thể uống vui vẻ rồi. Tôi không quấy rầy mọi người nữa, tối nay tôi còn phải lái xe về.”

Lệ Nghiêm không trả lời Bạch Thư Hân mà là quay người rời đi. Bạch Thư Hân vội vàng chạy tới tóm cổ tay anh ta và nói: “Anh hôn người khác còn sờ người khác nữa ư?”

“A? Thư Hàn, không phải cậu vừa mới khuyên tớ đây là thao tác cơ bản để cứu người ư?”

“Không giống nhau, tớ tưởng rằng là Cố Gia Huy!” Bạch Thư Hân nhìn về phía Lệ Nghiêm rồi nói: “Anh có lầm không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi