Chương 202
Bầu không khí rất hòa hợp, mặc dù hai người ai làm việc của người nấy nhưng chẳng hề nhàm chán chút nào cả. Đợi lúc Cố Gia Huy làm xong thì Hứa Minh Tâm đã ngủ say rồi.
Cô hồn nhiên như một con mèo con, móng vuốt vẫn còn đặt trên người anh.
Lúc này Cố Gia Huy cảm thấy rất thỏa mãn. Anh biết là mình ngủ chung giường với cô sẽ rất đau khổ nhưng anh có thể vui vẻ chịu đựng. Anh muốn ôm cô ngủ.
So với hạnh phúc thì đau khổ quá tầm thường.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm tỉnh dậy. Lần này cũng tính là có kinh nghiệm rồi.
Cô cười hì hì thưởng cho Cố Gia Huy năm trăm đồng, rồi nhìn anh nhận lấy một cách trịnh trọng.
Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, dường như là đi về phía này.
Hứa Minh Tâm giật mình vội vàng chạy vào nhà vệ sinh mà trốn.
Rất nhanh sau đó có người gõ cửa. Cố Gia Huy chuẩn bị xong thì đi ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là cô gái được cứu hôm qua. Cô ấy ở trong bệnh viện một đêm cũng đã quay về bình an rồi. Hứa Minh Tâm mở he hé cửa ra đủ để nhìn thấy chuyện xảy ra ở cửa phòng.
Hứa Minh Tâm biết cô gái này, cô ấy tên là Lê Minh Nguyệt, bề ngoài rất xinh đẹp, lại còn dịu dàng động lòng người. Chỉ riêng bộ tài vụ đã có mấy người đàn ông thích cô ấy chứ đừng nói gì là cả công ty. Bạch Thư Hân còn nói nội bộ tập đoàn có một cuộc tuyển chọn sắc đẹp. Lê Minh Nguyệt cũng có ở đó.
Hứa Minh Tâm là phụ nữ mà còn cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất đẹp. Cô ấy thật sự rất đẹp.
Lê Minh Nguyệt ngượng ngùng nhìn Cố Gia Huy rồi liếc mắt đưa tình, cô ta nói với vẻ nũng nịu: “Chủ tịch Trung, cảm ơn hôm qua anh đã cứu em.”
“Tôi chỉ phụ trách đưa cô tới bệnh viện mà thôi. Người cứu cô là bác sĩ Doanh, cô nên cảm ơn cậu ấy thì hơn.”
“Lát nữa em sẽ đi cảm ơn bác sĩ Doanh sau. Em muốn đến cảm ơn anh trước, thuận tiện nói cho anh nghe vài lời trong lòng.”
“Cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Chủ tịch Trung… em thích anh. Nghe nói anh độc thân nên em muốn theo đuổi anh.
“Không cần, cô không theo đuổi được tôi đâu.”
Cố Gia Huy trực tiếp nói thẳng.
“Chủ tịch Trung, anh không cần phải trả lời em ngay. Em sẽ từ từ cố gắng, mong anh cho em một cơ hội.” Lê Minh Nguyệt vội vàng nói.
“Xin lỗi, tôi không có cơ hội để cho. Cô có thể tới chỗ bác sĩ Doanh.”
Cố Gia Huy nói một cách bình thản.
Lê Minh Nguyệt thấy anh tuyệt tình như thế thì không khỏi hạ quyết tâm.
Cô ta trực tiếp đi vào, Cố Gia Huy thậm chí còn không kịp ngăn lại.
Cô ta vội vàng đóng cửa rồi sau đó.
Vậy mà Lê Minh Nguyệt lại cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Bên trong không mặc gì cả.
Hứa Minh Tâm ở bên trong nghẹn họng nhìn trân trối. Cô bị sự to gan của Lê Minh Nguyệt dọa sợ, cô ta cũng đã dốc hết vốn liếng rồi.
Trời ơi.