VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 2237

Trang viên ở ngoại ô bị cháy đến mức khủng khiếp.

Và có vài người đang nằm ngổn ngang ở cửa, và chỉ có một người đang ngồi, đó là Ngôn Dương.

Chính xác mà nói, ông ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, trên má chảy nhiều máu, trên trán có một vết cắt sắc nhọn với vết thương dài mười centimet.

Trong miệng vết thương có thể nhìn thấy phần thịt trắng bên trong, vô cùng kinh hãi.

Còn Lance thì năm trên mặt đất, hai mắt mở to, cơ thể đây những lỗ máu, và rõ ràng là anh ta đã chết.

Nhưng…

Ngôn Dương vẫn cầm con dao găm lên và đâm xuống cơ thể anh ta từng nhát một.

Hành động này giống như một chiếc máy đã được lập trình, không hề có ý định dừng lại.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, ông ấy mới vặn cổ nhìn về phía bọn họ.

Hứa Minh Tâm kinh sợ nhìn ông ấy, trong phút chốc nước mắt đã lăn dài.

Cô bịt chặt miệng vì sợ mình sẽ hét thành tiếng.

Mùi máu tanh nồng nặc và mùi mọi thứ đang bốc cháy khiến cô vô cùng khó chịu.

Cô nhanh chóng bước tới và quỳ gối xuống trước Ngôn Dương.

“Bố nuôi… bố… bố đừng nhúc nhích, con sẽ gọi xe cấp cứu!”

Cô lấy điện thoại di động ra để gọi, nhưng Ngôn Dương run rẩy đưa tay ra và cúp máy.

“Con đã đến rồi, con có mang giải thưởng của Thẩm Thanh tới không?”

“Bố nuôi, bây giờ bố nên đến bệnh viện chữa trị cho tốt đi.

Bố đang bị chảy máu, nghe lời con được không?”

“Bố sẽ không đi, bố không thể đi được nữa. Nhìn thấy các con là bố an tâm rồi. Hãy mang xác bố về và chôn cùng chỗ với mẹ nuôi của con. Điều duy nhất bố có thể làm cho bà ấy, bố đã làm được rồi, bây giờ bố chết cũng không hối tiếc “

“Không..” Hứa Minh Tâm khóc rống lên: “Anh Ngôn Hải thì làm sao? Nếu bố đi rồi, anh ấy sẽ mồ côi cả bố mẹ”

Mồ cị Hai từ này đã đánh sâu vào trái tim của Ngôn Dương.

Ông ấy đã khắc lời thề với Thẩm Thanh.

Không có em, thế giới muôn màu muôn vẻ vẫn không thể giữ chân anh. Anh có sống cũng như cái xác không hồn, trái tim của anh đã cùng em xuống hoàng tuyền rồi.

Thẩm Thanh… anh thật sự rất nhớ em.

Ngôn Dương nặng nề nhắm mắt lại, nước mắt hòa lẫn với máu, chậm rãi nhỏ xuống.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt tràn đầy sự trấn tĩnh thanh thản.

Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, trái tim đập thình thịch.

Cô đã nhắc đến Ngôn Hải nhưng vẫn không làm tăng ham muốn tồn tại của ông ấy, quyết tâm đi tìm cái chết của ông ấy không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn. Cô run rẩy năm lấy cánh tay ông ấy và nói: “Bố đã quên những lời mà mẹ nuôi đã dặn trước khi rời đi rồi sao? Bà ấy không muốn bố chết. Bà ấy muốn bố phải sống tốt, bố còn có anh Ngôn Phúc.

Lâm, nếu bố rời đi thì anh ấy phải làm sao đây? Đừng, đừng đi được không ạ, chúng ta đi bệnh viện đi..’ Bàn tay nhuốm đầy máu của Ngôn Dương chạm vào mu bàn tay cô rồi từ từ rút ra.

Mặc dù động tác chậm chạp, nhưng lực trong tay lại khá mạnh.

“Bố đã làm tất cả những gì có thể làm cho Ngôn Hải, tình cảm cha con của bố và nó vẫn không thể hơn được tình cảm vợ chồng của bố và Thẩm Thanh. Nếu không có Thẩm Thanh, bố sẽ toàn tâm lo cho nó, vì nó chính là máu mủ ruột thịt của Thẩm Thanh, cho nên bố mới yêu thương nó như yêu chính bản thân mình. Nhưng hôm nay Thẩm Thanh đã chết, trái tim của bố cũng đã chết, thế gian này không còn gì đáng để bố lưu luyến nữa rồi. Bố đã chuẩn bị một con đường tốt cho Ngôn Hải, từ nay về sau sẽ không còn ông Cửu, cũng không còn Ngôn Dương nữa. Thẩm Thanh, anh đến đây, em đi chậm một chút, anh sẽ đến với em ngay đây”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi