Chương 244
“Thì ra… Tớ có ưu điểm như vậy à? Tớ còn tưởng tớ chỉ giỏi ăn giỏi uống thôi chứ?”
“Giỏi ăn giỏi uống mà, không bao giờ lãng phí, cũng không kén ăn, đây là thói quen tốt, tiếp tục phát huy nhé!” Bạch Thư Hân vỗ vai cô, cười hị hị nói.
“Nghe cậu nói vậy, tớ thấy tớ cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Nếu cậu thật sự yêu anh ấy, thì không nên chần chừ như vậy, yêu một người phải kiên định. Cậu không nên buông tay mà nên dũng cảm tiến lên, trở nên xuất sắc hơn! Như vậy mới không phụ lòng anh ấy, biết chưa?”
“Tớ biết rồi!”
Cuối cùng Hứa Minh Tâm đã lấy lại được tự tin, nắm chặt nắm đấm, nói một cách trịnh trọng.
Không nên buông tay mà phải tiến về phía trước.
Không thể bị đánh bại trước khó khăn mà phải trở nên ưu tú hơn, như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh anh ấy.
Lời của người ngoài có khó nghe hơn nữa, chỉ cần Cố Gia Huy không ghét bỏ mình là được rồi.
“Ồ, anh ấy tới rồi, tớ giao cậu cho anh ấy vậy.”
Cô ấy nhìn ra phía xa, nói.
Hứa Minh Tâm xoay người thì thấy người đàn ông đang bước nhanh đến.
“Ừ, tớ nghĩ tớ đã hiểu rồi.”
“Vậy tớ đi trước đây.”
Bạch Thư Hân rời đi.
Cố Gia Huy đến gần cô, cũng không dám hỏi chuyện thế nào.
Anh chưa bao giờ trở nên giống như bây giờ, lo được lo mất, cẩn thận dè dặt, mà những cảm xúc này đều là do cô gây ra.
“Em đói rồi.”
Hứa Minh Tâm xoa xoa bụng mình, nói chuyện nhiều như vậy rất dễ hao tổn thể lực.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này thì trái tim bỗng chốc ấm áp hơn.
Khóe miệng anh giương lên một nụ cười nhàn nhạt, ấm áp nói: “Đi, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Về đến biệt thự, chú An vô cùng nhiệt tình, cũng đã chuẩn bị xong bữa tối ngon lành từ sớm, thậm chí còn đặt một chai rượu vang đỏ lên bàn.
“Cô Hứa đã về rồi, bảo sao tôi cứ nghe chim khách ở cửa hót mãi, chắc chắn là có chuyện vui mà. Cô Hứa chắc chắn là người của cậu chủ rồi, có dù có chạy thì cũng sẽ quay về thôi. Xem ra tôi không thu dọn đồ đạc của cô Hứa là quyết định đúng đắn mà.”
Chú An vui vẻ nói.
Ngược lại, Hứa Minh Tâm có hơi ngại rồi.
Xấu hổ quá đi mất!
Con dâunhà người ta cãi nhau thì về nhà mẹ đẻ, còn ở nhà mẹ đẻ từ ba đến năm ngày. Cô thì hay rồi, mới tối qua còn anh dũng rời đi, ngày hôm sau đã ngoan ngoãn quay về rồi.
“Chú An, chú đừng có cười cháu, cháu đã cảm thấy rất mất mặt rồi!”