Chương 246
“Chuyện đó, anh nghe em giải thích, việ không như anh nghĩ đâu! Thật ra em với anh ấy không có hôn nhau, giữa bọn em cách nhau một ngón tay cái. Ngôn Hải biết em đang diễn cho nên mới cố ý phối hợp thôi.”
Hứa Minh Tâm vội nói, chỉ sợ Cố Gia Huy đi tìm Ngôn Hải tính sổ.
“Diễn? Vậy còn lúc em ôm cậu ta thì sao?”
Cố Gia Huy híp mắt, nói với vẻ mặt không tốt lắm.
Lúc đó, khi nhìn thấy cảnh này, anh tức giận đến mức nổi cơn tam bành, còn có ý định muốn giết người.
Nhưng anh đã khống chế được, anh cũng không ngờ, buổi tối anh còn nén giận, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để khỏi phải rước.
thêm phiền phức.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm không nhắc thì anh bằng lòng làm kẻ mù cả một đời Anh có thể lừa mình dối người để sống yên lòng thoải mái.
Hóa ra, tình yêu cũng có thể kéo anh từ trên mây cao xuống tận bùn nhão, trở nên thảm hại bất kham như vậy. Quả thực anh đã bệnh rồi, trúng một loại độc tên là Hứa Minh Tâm, chỉ có cô mới có thể giải được.
“Chuyện đó…là em chủ động ôm, tại vì em thấy anh đến cho nên em nóng lòng..”
Cô còn chưa nói xong, Cố Gia Huy đã cốc vào đầu cô, cô đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng lại không dám kêu ca, dù sao thì cũng là mình sai, chỉ có thể nhịn đau.
“Lần sau còn dám nữa không?”
“Không… Không dám nữa.”
Cô đáng thương nói.
“Lần sau không dễ thế này nữa đâu đấy.”
Cố Gia Huy định bỏ qua, khiến cho Hứa Minh Tâm bất ngờ.
Cứ như vậy là xong rồi à, cô còn tưởng Cố Gia Huy chắc chắn sẽ trừng phạt cô một trận đấy.
“Anh không giận nữa à?”
Cô cẩn thận dè dặt hỏi.
“Giận em thì chính là anh đang giận chính mình rồi. Vì em, anh nguyện ý nhượng bộ. Lùi một bước cũng là nhường, lùi mười nghìn bước cũng là nhường. Chỉ là sau khi lùi mười nghìn bước, phía sau chính là vực sâu thăm thẳm. Có muốn anh muôn đời muôn kiếp không trở lại được hay không thì quyền quyết định đều ở trong tay em, em quyết định thế nào thì chính là thế ấy.”
Hứa Minh Tâm nghe những lời này, trái tim run lên dữ dội.
Sau khi lùi mười vạn bước thì chính là vực sâu thăm thẳm.
Anh có quay lại được hay không thì quyền quyết định đều nằm trong tay cô.
Cô có tài cán gì mà có thể làm chủ được nhiều như thế.
Cô biết, đây không phải là thứ cô muốn, mà là Cố Gia Huy chủ động cho cô.
Trịnh trọng và dứt khoát mang những vũ khí có thể gây tổn thương đến bản thân anh ấy giao vào tay mình.
“Không đâu, cho dù là vực sâu thăm thẳm thì em cũng sẽ không để anh một mình nhảy xuống đó.”