VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 249

Anh nắm lấy tay mình, hơi siết chặt lại.

Anh làm đau chính mình nhưng lại không hề biết.

Không khí như ngưng đọng trong vài phút.

Chẳng mấy chốc, Cố Gia Huy lên tiếng: “Anh cả nói đúng, con không có ý kiến, quả thực con không hiểu lắm về cơ cấu hoạt động của Cố thị, sợ là không đảm nhiệm được”

Lời này vừa dứt, từ đáy lòng Cố Triệt thở.

phào nhẹ nhõm.

Nhưng trái tim của Cố Gia Bảo lại nảy lên.

Nó từ chối rồi… Đây chính là quyết định của thằng Ba sao? “

“Ăn cơm đi.”

Rất lâu sau, Cố Gia Bảo mới nặng nề nói ra ba chữ này, giọng nói có hơi thê lương.

Từ Hải Đường để ý được, lão già này như một con sư tử, cứ đứng sừng sững không ngã. Vừa rồi, sau khi Cố Gia Huy đưa ra quyết định này, dường như ông ta hơi khom xuống, lộ rõ vài phần già nua.

Bề ngoài, trông bữa cơm này có bầu không khí rất hòa thuận, nhưng cô ta biết, màn tranh giành cấu xé lẫn nhau rất dữ dội.

Cô ta không thích cảm giác này, luôn cảm thấy nó chất chứa quá nhiều mưu tính. Sau bữa cơm, ông không để bọn họ về mà bảo ở lại một đêm, nhằm tăng thêm tình cảm. Hứa Minh Tâm nhất định có ám ảnh về nơi này, nên không dám tùy tiện đi lung tung.

Người giúp việc đến nói ông muốn cô đến thư phòng uống trà.

Lúc cô đến, ông đang luyện chữ, vẫn có thể nhìn ra được phong thái của ông.

“Bác trai.”

Cô lễ phép chào.

“Ngồi xuống đi, đừng cẩn trọng quá, cứ coi ở đây như nhà mình.”

“Vâng.”

Cô đáp nhẹ một tiếng, sau đó ngồi xuống, cũng nhìn thấy nét bút cuối cùng của ông.

Ông viết một chữ “gia”* (gia trong gia đình) Chữ này rất đẹp, hoàn toàn có thể đóng khung treo lên, nhưng ông nhìn rồi lại thở dài, như đang có tâm sự chồng chất. Trà này, trông không ngon như vậy.

Cố Gia Bảo chuẩn bị pha trà, Hứa Minh Tâm không dám để người lớn làm nên đã tự mình làm.

Ông thấy thủ pháp của cô rất thành thạo nên vô cùng ngạc nhiên: “Con biết pha trà?”

“Trước đây ở nhà có khách đến, con đều là người pha trà, ai cũng nói trà nhà con rất ngon.” Hứa Minh Tâm không khỏi tự hào, nói.

Cố Gia Bảo cười, nhìn thấy cô, tâm trạng cũng không còn tệ nữa.

“Hứa Văn Mạnh lại nuôi được một cô con gái tốt thế này, chỉ tiếc là ông ta lại không trân trọng con, xem con như mắt cá.”

“Nhưng chú ba Cố lại phát hiện ra con là một bảo bối, điều này cũng giống như viên ngọc trai, dù ở đâu thì cũng sẽ phát sáng.”

Cô không hề dè dặt mà tự khen bản thân mình.

Chẳng phải có câu, quá khiêm tốn thì chính là tự đại sao, nhưng cô chưa từng khiêm tốn.

Ưu điểm vốn có hạn, có thể phát huy cái nào thì phải phát huy cái đó.

“Con qua đây, có chuyện hỏi con, tình cảm của con với thằng Ba thế nào rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi