VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 283

Cô còn không biết đối phương là địch hay là bạn, cô muốn tự bảo vệ mình.

Cô lau máu trên mặt rồi chạy nhanh về phía trước, nhưng chiếc xe thương vụ cũng đã ngừng lại, từ trên xe có mấy người vạm vỡ bước xuống.

Không bao lâu, Hứa Minh Tâm đã bị bắt lại.

Mà cô cũng không chống đỡ nổi nữa. Vết thương trên trán chảy máu ồ ạt, cô mất quá nhiều máu, cảm thấy cả người đều lạnh.

Mí mắt càng ngày càng nặng nề, ngay lúc muốn nhắm mắt lại, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Hình như là một người phụ nữ.

Hứa Minh Tâm tỉnh lại một lần nữa, đầu đau như muốn nứt ra.

Cô nhíu mày dữ dội, dáng vẻ rất chật vật, những ký ức kia điên cuồng xông vào đại não.

Cô vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng lạ lẫm, trái tim liền run lên.

Chẳng lẽ cô bị đám người kia bắt cóc rồi sao?

Cô nhanh chóng rời giường, không kịp đi giày liền xông ra ngoài, không nghĩ tới vậy mà lại đụng phải Ngôn Hải.

“Tiền bối, anh cũng bị bắt tới đây sao? Đây là băng đảng tội phạm chuyên bắt con tin, sau đó tống tiền sao?”

“Đây là nhà anh.”

“Cái gì?”

Hứa Minh Tâm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Sau đó Ngôn Hải liền giải thích đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra xe thương vụ kia và chiếc Cayenne tối hôm qua là xe của mẹ Ngôn Hải, bà vốn định tới khách sạn đón Ngôn Hải, lại thấy Hứa Minh Tâm bị bắt cóc, cho nên mới theo đuôi.

“Em hôn mê một đêm, miệng vết thương có chút nhiễm trùng, cho nên bây giờ em còn có chút sốt nhẹ. Uống thuốc này đi, rửa mặt một chút, đợi lát nữa thì xuống lầu ăn cơm.”

“Quần áo này của em..”

Hứa Minh Tâm chú ý tới quần áo trên người đã bị thay đổi, nhịn không được hỏi.

“Là mẹ anh thay cho em”

Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó rửa mặt sạch sẽ.

Người hầu cũng cầm bộ quần áo mới tinh tới, Hứa Minh Tâm nghĩ đến quần áo của mình là nhãn hiệu D & E, mỗi một bộ đều có giá trị xa xỉ.

“Quần áo trước đây của tôi đâu?” Cô hỏi. “Bà chủ ngại bẩn nên ném đi rồi.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Bà ấy ném không phải quần áo bẩn, mà là Việt Nam đồng đấy!

Vẻ mặt Hứa Minh Tâm đau lòng, thế nhưng lại khó mà nói, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của mình.

“Bộ quần áo kia ném chưa, tôi còn có thể tìm lại không?” “Người thu gom rác buổi sáng đã đến, sợ là không tìm được.”

“Các cô có thể đi ra ngoài không? Tôi muốn yên tĩnh chút!”

Hứa Minh Tâm cảm giác mình giống như bị cướp vậy, đột nhiên nghèo rớt mồng tơi, đả kích quá lớn, có chút không thể thừa nhận được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi