Chương 364
Một người bố dạy dỗ con gái thi là một chuyện không thể đương nhiên hơn được nữa.”Hứa Minh Tâm!”
Hứa Văn Mạnh tức giận hét lên, thậm chí ông ta còn đập mạnh tay xuống bàn trang điểm.
“Bổ, con nói có gì không đúng sao? Con đang nói chuyện với bố thi những người ngoài này xía vào làm gì? Chẳng lẽ bố mẹ cô ta không dạy cô ta biết khi người khác đang nói chuyện thì đừng xen vào sao?”
“Mày… không ngờ mày còn mặt mũi mà đi đổ lỗi cho người khác? Tao thấy mày hỏng quả rồi.”
Cơn giận của Hứa Văn Mạnh bốc cháy hừng hực, bây giờ ông ta không còn e ngại một chuyện gì nữa.
Trí khôn của ông ta đều bị ngọn lửa tức giận che mất, ông ta chỉ muốn phải dạy lại đứa con gái không biết trên biết dưới là Hứa Minh Tâm kia.
Hứa Văn Mạnh bước tới, bàn tay giơ cao trên trời định đánh thẳng xuống mặt cô.
Hứa Minh Tâm cau mày, nhưng cô không tránh né, cô chị lạnh lùng nói.
“Bố, bố cứ đánh đi”
“Cùng lắm thì con cử mang cái vết bạt tai này rangoài để cho mọi người xem bố dạy dỗ con gái minh như thế nào. Năm nay con 18 tuổi chứ không phải là 8 tuổi để mà bố vẫn còn dùng đòn roi nói chuyện với con. Nếu chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì không biết làm trò cười đến đâu?”
“Mày..”
Hứa Văn Mạnh bị câu nói đó của Hứa Minh Tâm làm cho nghen họng. Bàn tay ông ta vẫn giơ lơ lửng trên trời, ông ta đánh xuống cũng không được mà không đánh xuống cũng không xong.
Đứng trước mặt Hứa Văn Mạnh, Hứa Minh Tâm trở nên nhỏ bé hơn, thân hình của Hứa Văn Mạnh rất lớn nên càng làm người cô trở nên gây gò yếu ớt.
Nhưng cô đứng thẳng lưng kiêu hãnh, giống hệt như hình ảnh cây tùng vẫn đứng thằng trong gió rét. Hứa Minh Tâm nâng cao cằm lên, ngẩng đầu nhìn
Hứa Văn Mạnh.
Ánh mắt cô không còn vẻ sợ hãi muốn rút lui nhưng mà cô trực tiếp nhìn thằng sang.
“Bó, vẫn còn chuyện vừa này bố muốn con đi xin lỗi ông cụ Trình. Vây thì trước khi con đi xin lỗi, con sẽ đi hỏi bố mẹ nuôi của con. Bọn họ vừa mới giải quyết chuyện này xong, là cả con và Trịnh Hoa đếu có lỗi Nếu như con phải đi xin lỗi thì cô ta phải đến đây xin1ỗi con trước”
“Và lại, con cũng muốn đi tim Có Thanh Trung xem anh ấy thấy chuyện này như thế nào.”
“Mày đang uy hiếp tạo đúng không? Mày lôi cả Ngôn Dương, Thẩm Thanh và Cố Gia Huy ra như thế có phải là mày đang muốn chống đối lại tao đúng không?”
Hứa Văn Mạnh vô cùng tức giận, sao lúc trước ông ta không phát hiện ra Hứa Minh Tâm lại còn mạnh mẽ như vậy?
Hứa Minh Tâm cũng ăn nói đâu ra đấy, còn cô thì như một con nhím, lúc nào cũng xù lông: “Con cũng chỉ muốn lấy lại công bằng cho mình thôi. Con chi không hiểu một điều rằng con và bọn họ không có quan hệ máu mủ gì với nhau mà cũng có thể bào vệ con như vậy. Còn bố là bổ ruột của con nhưng lại đối xử tàn nhẫn với con như thế? HứaAn Kỳ là con gái của bố, còn con chẳng lẽ không phải sao? Sao bổ lại nhất bên trọng, nhất bên khinh như thế? Chẳng lẽ bố không cảm thấy lương tâm mình bị cắn rứt sao?
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm nói ra câu hỏi ở sâu trong đáy lòng mình.
Cô đã chôn giấu nó ở đó bao nhiêu năm nay, lúc trước có vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám.Cô thấy sợ…
Cô sợ cỏ nói ra sẽ làm Hứa Văn Mạnh không vui?
Nhưng bây giờ cô đã hiểu, cô không có gì phải sợ cả, cô muốn hỏi thì cứ hỏi thôi.