Chương 398
Anh đứng dậy, trinh trọng nói: “Cố Gia Huy tôi, dù cô có cầu xin hay không, bất kể thế nào cũng sẽ đổi xử tốt với cô ấy bằng cả tấm lòng.”
“Vây thì ổn rồi, tôi còn có việc không ở lại đây được, chờ cậu ấy tình tôi lại đến thăm sau.”Bạch Thư Hân sợ mình ở đây mỗi ngày lại thấy cảnh Lệ Nghiêm và Cổ Yên thân mật, lúc đó chưa chăm sóc Hứa Minh Tâm được bao nhiêu thi bản thân đã chịu không nói giày vò.
Cố Gia Huy cũng không ép cô ở lại, chỉ trình trọng nói câu cảm ơn.
Cảm ơn cô ấy đã quan tâm chăm lo Hứa Minh Tâm thật tốt. Câm ơn cô ấy bất kể chuyện gi xảy ra cũng ở bên cô gái ngốc này.
Cũng cảm ơn cô ấy đồng ý giao lại Hứa Minh Tâm cho anh.
Sau khi Bạch Thư Hân rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ.
Cố Gia Huy giúp cô chinh lại chăn, nhẹ nhàng hỏi: “Cô bé, khi nào thì em mới tỉnh lại?”
“Có chuyện này anh vẫn chưa nói với em, thật ra thì… anh cũng có chuyện khiến bản thân sợ hãi, Từ khi gặp em, anh sợ có ngày em sẽ rời xa khỏi anh. Vừa nghĩ tới sinh ly đã đau khổ như vậy, thì nói gì đến tử biệt. Thế nhưng chúng ta chỉ một chút nữa đã thành như vậy.”
“Anh vẫn cho là mình chịu đau rất giỏi, hồi đó mất nửa cái mang còn có thể chiu được. Nhưng giờ… sao anh lại trở nên yếu đuối như vậy, không còn chịu đau được nữa chứ?”
Khỏe miệng Cố Gia Huy nhếch lên nụ cười khổ sở, âm thanh trầm thấp khàn khản mang đậm mủi vị bi thương.
Âm thanh không lớn nhưng cứ vang vọng quấn quanh không ngừng trong căn phòng nhỏ.
Là anh trở nên yếu đuối hay Hứa Minh Tâm trong lòng anh quá mức mạnh mẽ?
Hứa Minh Tâm hôn mê ước chừng hơn bốn ngày thì tỉnh lại.
Chính xác mà nói thì chính là.. đói mà tinh.
Vừa đói vừa khát, cổ họng cũng sắp khát khô.
Vừa mở mắt ra không phân rõ đông tây nam bắc, đầu lại đau gần chết, cô chi biết có một đám người vẫy quanh mình không ngừng ríu rít gi đó, mà một câu cô nghe cũng không hiểu được.
Sau khi kiểm tra cho cô, cuối cùng thì người trong phòng bệnh cũng ít dẫn đi.Hứa Minh Tâm nhìn thấy rõ người bên cạnh.
Là Cố Gia Huy…
Là Cố Gia Huy mà cô vẫn luôn một mực nhớtoi…
Bàn tay nhỏ bé của cô từ từ đưa tới, nắm lấy tay anh, vẫn ấm áp như thường lệ.
Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, thanh âm khàn khàn hỏi: “Em đang nằm mơ sao… hay đây là thật?”
“Thật, đều là thật, em tinh lại là thật, anh cũng là thật!”
“Vậy em đói tới tận bây giờ cũng là sự thật sao… Có thể ăn chút gì không? Hay cho em chút nước có được…”
Hứa Minh Tâm rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng.
Từ lúc hôn mê đến giờ cô toàn dựa vào chút dịch dinh dưỡng ít ỏi, lúc hôn mê không cảm thấy gi nhưng khi tỉnh lại rồi thì một chút sức lực cũng không có nổi.
Cố Gia Huy nghe vậy cũng thở phào.
Hứa Minh Tâm của anh rốt cuộc đã trở lại rồi.