Chương 425
Thế nhưng Cố Yên quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi muốn “nhổ tận gốc” và mang Lệ Nghiêm ra khỏi cuộc đời của cô ta.
Sau khi họ sống với nhau rối, liệu Cố Yên có còn cho mình thân thiết với Lệ Nghiêm nữa không? Chắc chắn sẽ không, cô gái này có dã tâm, chị ta muốn độc chiếm Lệ Nghiêm.
Vậy còn mình thì sao?
Dù cô ta không yêu anh nhưng cũng không thể đểanh trai duy nhất của mình bị người khác chiếm đoạt được.
Cô ta càng nghĩ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Bây giờ mọi hành động của cô ta đều đúng đắn cả!
Cô ta đứng thẳng lưng, nhìn Cố Yên với vẻ không hề sợ hãi.
“Hai người không hợp nên… chị phải chia tay với anh ấy đi, tôi cũng không muốn dùng mấy phưong pháp quá kích để chia rẽ hai người đâu.”
“Tôi thấy cô điên rối, được thôi, tôi cũng muốn biết giữa tôi và cô thì anh ấy sẽ lựa chọn thể nào.”
Có Yên lạnh lùng đáp lại rồi quay người đi mất.
Cô thật sự không muốn dùng tình yêu của mình để đánh cuộc nhưng vào giờ phút này, cô không thể không cược một lần.
Rốt cuộc Lệ Nghiêm sẽ chọn em gái hay cắn một người vợ để làm bạn cả đời.
Không thích hợp? Quà là hoang đường, trên đời này ngoài cô ra thì không còn cô gái nào thích hợp với Lệ Nghiêm cả.Bạch Thư Hân đúng là đồ điện, đổ tâm thần!
Có Yên hít thờ sâu một lúc lâu mới có thể bình ổn sự tức giận của mình.
Cô là lá ngọc cành vàng đáng kiêu ngạo của nhà họ Cố, nếu theo tính cách khi xưa của cô thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho Bạch Thư Hân.
Nhưng sau khi cô nhập ngũ thi tinh tình điểm đạm hơn rất nhiều.
Cô không thể ra tay với Bạch Thư Hân vì cô ta là cô em gái mà Lệ Nghiêm quan tâm nhất.
Cục tức này… chỉ có thể nhịn.
Cô siết chặt quả đấm, đau như ai xát muối vào
Cô ấy đứng ở trong sân lộng gió, mùa đông gió tim
càng lạnh hơn thổi buốt cả người, dường như trái tim cô đang bị cắt ra tạo thành ngàn vạn vết thương. Lệ Nghiêm đi tới khoác áo ngoài lên người cô, nói: “Yên, trời lạnh lắm, em đừng để bị cảm.”
Cố Yên cảm nhận được hơi ấm thì trong lòng mới dẫn dẫn ẩm lại.
Cô quay lại vùi đầu vào lòng anh ta, ôm thật chặt eo của anh ta.
Lệ Nghiêm cảm nhận được cơ thể của côdang run rẩy.
“Sao thế em?”
“Lệ Nghiêm… Anh có vứt bỏ em không?”
“Tại sao em lại hỏi vậy? Em biết con người của anh mà, nói một là một, nếu đã quyết định cưới em thi anh sẽ không phụ lòng em.”
“Vây thì tốt… Vậy thì tốt…”
Giọng nói của Cố Yên nghen ngào.
Thật ra cô rất sợ và không hề có lòng tin với bản thân.