Chương 534
“Cũng không đến nỗi nghẹn hỏng đâu nhưng anh cứ chịu đựng thế thì hại sức khỏe lắm. Cảm giác không hề thoải mái tí nào, cũng hết cách rồi. Anh biết chắc chắn mình không thể kiểm soát bản thân khi ở cùng với em nhưng vấn đề là anh không nỡ xa em dù chỉ là một chút. Thế nên anh đành phải… Tìm niềm vui trong cảnh khổ thôi.”
“Thế… Em hỏi anh một câu hơi riêng tư một chút, anh không được gạt em đâu đấy nhé!”
Vẻ mặt cô cực kì nghiêm trọng, hỏi cũng khá là nghiêm túc.
Cố Gia Huy gật đầu chờ nghe câu hỏi từ cô.
Hứa Minh Tâm hơi ngượng ngùng, mặt đỏ lên, ấp úng nửa ngày mới lên tiếng: “Ừm, cái này… Khi anh chịu đựng khó khăn quá thì liệu anh có lén giải quyết riêng không vậy? Ngày nào anh cũng ở cùng với em thì anh giải quyết nó vào lúc nào thế? Sao em không phát hiện ra lần nào thế? Yên nói cho em biết trong phòng có giấy vệ sinh trông có vẻ đáng ngờ thì đó chính là bằng chứng. Tại sao em ở nhà tìm mãi vẫn không thấy nó đâu thế? Cố Gia Huy, anh đã làm thế nào vậy?”
“Khụ khụ khụ…” Cố Gia Huy đỏ mặt lên, tự dưng sặc nước miếng nên ho khan mãi không ngừng.
Cô… Câu hỏi của cô hơi sắc bén quá rồi đó?
Cái này thì bảo anh phải mở miệng ra thế nào đây? Hứa Minh Tâm thấy anh ho thế bèn vội vàng vỗ lưng cho anh và nói: “Anh sao rồi? Anh không sao chứ, chắc là câu hỏi này không đến nỗi khó đâu ha. Chúng ta đã thân thiết với nhau như thế rồi cơ mà, anh cứ nói cho em nghe đi, em đâu có cười chế anh đâu. Ngược lại em còn rất hiểu anh nhé! Yên nói đó chỉ là những việc cực kì bình thường, đàn ông cần phải bắn ra trong một khoảng thời gian nhất định. Chỉ là em muốn biết anh làm nó khi nào và anh đã dùng cách nào để…”
“Em cứ thay quần áo xong đã rồi chờ anh nhé, anh ra ngoài đánh Cố Yên một trận.”
Mấy cái hay ho thì không dạy, chỉ biết dạy cho cô mấy thứ vớ vẩn này.
“Ấy? Tại sao anh lại muốn đánh Yên…” Hứa Minh Tâm cũng muốn theo anh ra ngoài nhưng cô vẫn chưa thay quần áo xong, sau lưng vẫn còn một mảng lưng lớn lộ ra đây này.
Cô đành phải vội vàng thay quần áo.
Cố Yên đang ngồi trên xe cực kì thoải mái và nhàn nhã nghe nhạc, thỉnh thoảng lại ngâm nga theo nghe chiều thích ý lắm.
Thấy Cố Gia Huy ra ngoài nhưng không thấy Hứa Minh Tâm đâu thì khó hiểu hỏi: “Ấy? Bé đáng yêu đâu rồi, anh ra đây rồi cậu ấy đâu?”
“Yên, anh quyết định mình phải quan tâm tuổi hai sáu của em một chút, nếu không tuổi hai tám của anh sẽ cực kì khó sống.”
“Hả?” Cố Yên nghe anh nói thế lập tức tỉnh táo hẳn.
Cố Gia Huy nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi xe và lấy điện thoại di động ra vỗ thật mạnh vào mông Cố Yên.
Chiếc điện thoại plus đó đánh vào mông có diện tích tiếp xúc lớn.
Cố Yên đau đến nỗi giơ chân lên.
“Anh! Chờ đã, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì mà anh lại đối xử với em như thế hả? Giết người cũng phải cho người ta biết tại sao chết chứ, anh làm thế này thì hơi ác rồi đó! Anh không thể dùng tay đánh được hả? Đánh bằng điện thoại đau biết là bao nhiêu.”
“Lực có phản lực, anh hiểu được nguyên lý đó nhé.”
“Độc ác quá rồi đó! Rốt cuộc em đã làm gì sai?”
“Em cứ huyện thuyên cái gì với Minh Tâm thế? Cái gì mà đàn ông cần phải giải phóng trong một thời gian nhất định? Đó là những lời một cô gái như em nên nói ư? Đó là những điều em nên dạy cho Minh Tâm hả?”