Chương 601
Vừa nãy… Nhớ lại còn thấy xấu hổ, lòng cô vốn đầy mong đợi, nhưng bây giờ tất cả mong đợi đều tắt lịm cả.
Cô lại không khỏi hy vọng Cố Gia Huy thật sự có bệnh kín, chỉ như vậy cô mới có thể giả mù giả điếc cầm cự cả đời.
Hứa Minh Tâm không đợi được Cố Gia Huy đi tắm ra, ngủ quên lúc nào không biết.
Cố Gia Huy tắm xong đi ra, thấy cô cô nhỏ bé trên giường đã cuộn tròn trong chăn, giống như là một con mèo nhỏ ngây thơ.
Cánh mũi cô run run, thở ra hơi thở đều đặn.
Lòng anh lập tức mềm mại, rón rén bò lên giường, ôm chặt cô vào lòng.
Cô có lẽ là cảm nhận được, không có phản kháng, ngược lại còn thuận theo rúc sâu vào lòng anh, sưởi hơi ấm của anh. Cố Gia Huy ôm cô, hài lòng, thật giống như ôm cả thế giới.
Sáng sớm hôm sau, ở bệnh viện…
Bạch Thư Hân đầu nhức như sắp nứt ra, lúc này mới tỉnh lại, cảm thấy cả người đều đau, khó mà thở được.
Cô khát nước… Muốn uống ly nước, nhưng cô mới vừa nhúc nhích, liền làm Lệ Nghiêm bên cạnh thức dậy.
Anh đang ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, giấc ngủ không sâu, vừa cảm thấy động tĩnh lập tức mở mắt.
Anh thấy Bạch Thư Hân tỉnh lại, tảng đá treo lòng cũng cuối cùng hoàn toàn buông xuống.
Thấy cô tỉnh lại, mới coi như hoàn toàn an tâm.
Anh nhấn chuông gọi, để bác sĩ đến kiểm tra, thật ra thì anh cũng có thể nhìn ra, nhưng dẫu sao anh không mang đồ nghề theo, để bảo đảm không sơ sót chỗ nào, vẫn nên để cho bác sĩ quan sát một phen.
Bạch Thư Hân cũng không đáng ngại, ở bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian, là có thể xuất viện.
“Nguyên… Lệ Nghiêm…”
Đợi sau khi tất cả rời đi, cô lẩm bẩm tên anh, cô cũng coi như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, còn có thể gặp lại anh, thật là quá hạnh phúc.
Cô dựa vào ngực Lệ Nghiêm, ôm anh thật chặt.
Cả người Lệ Nghiêm cứng ngắc, hai tay không biết nên để ở đâu.
Anh nên đối xử với Bạch Thư Hân như thế nào.
Rốt cuộc là em gái, hay là người dưng? Anh suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng êm ái vỗ vỗ vào sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Thư Hàn đừng phải sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cho em.” “Em… Em còn tưởng rằng em không bao giờ gặp lại anh nữa. Búp bê sứ của em đâu? Em đã làm vất vả như thế, em chỉ muốn tặng cho anh, nó ở đâu rồi?”
“Vỡ rồi.”
“Cái gì?” Bạch Thư Hân có chút đau lòng, cô làm rất lâu, không biết thất bại bao nhiêu lần: “Thật xin lỗi… Em không thể tham dự hôn lễ của anh, em hôn mê bao lâu rồi, sao anh lại ở chỗ em? Yên tả… Chị dâu đâu?”
“Hôn lễ của anh và Cố Yên đã hủy bỏ, nghe thấy em xảy ra chuyện, anh lập tức chạy đến.” Lệ Nghiêm không giấu giếm.
Bạch Thư Hân nghe nói vậy, có chút khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Lệ Nghiêm.
Anh bỏ hôn lễ chạy ra ngoài, điều này chứng tỏ cái gì?