VỢ NHỎ, CUỐI CÙNG EM ĐÃ LỚN!

Chương 73

“Hóa ra là như vậy, tại sao nghe anh nói xong xong, cảm giác đề bài hình như lại đơn giản đi rất nhiều rồi nhỉ? Lúc đàn anh giảng cho em nghe, rõ ràng rất phức tạp đó.”

Cố Gia Huy nghe lời này liền không nhịn được mà vỗ nhẹ lên mông cô: “Người đàn ông của em là ai chứ? Kinh nghiệm thương trường nhiều năm như vậy để làm trò cười à? Tìm thầy thì không biết tìm, với bộ não này của em mà còn muốn thi đạt tiêu chuẩn á?”

“Em không chỉ muốn thi đạt tiêu chuẩn, còn muốn lấy bằng Kế toán cơ…”

Hứa Minh Tâm bĩu bĩu môi, tuy rằng cô hơi ngốc một chút, nhưng cô rất có chí khí đó nha!

“Về sau tôi sẽ phụ đạo em, đến phòng sách của tôi đi.”

“Làm gì chứ?”

“Để cho em ít sách đó.”

Anh nắm lấy tay cô, bàn tay của anh rất lớn, hoàn toàn có thể để bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Minh Tâm.

Thể chất của cô hơi nghiêng về tính hàn, nên quanh năm suốt tháng tay chân đều lạnh như băng.

Mỗi lần được anh nắm tay, trong chốc lát bàn tay nhỏ bé liền trở nên ấm áp, cảm giác đó thật thoải mái.

Hứa Minh Tâm đi tới phòng sách của anh, sách trong phòng sách đều là sách liên quan tới vấn đề tài chính, cô nhìn tới thì cảm thấy đầu như vỡ ra vậy.

Anh lựa ra những cuốn cơ bản nhất, nói: “Xem mấy quyển này nhiều vào, rất có ích cho kỳ thi của em đấy. Lần sau %3D về sớm chút, tôi giúp em luyện tập.”

“Em biết rồi.”

Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn nói.

Sau đó, Cố Gia Huy lại phân tích cho cô mấy câu hỏi thường gặp, cô nghe xong thì ngay lập tức hiểu ra ngay, vài câu hỏi làm làm một chút thì đã hoàn thành.

Cô nhìn Cố Gia Huy đầy sùng bái, tiến lên phía trước, trực tiếp ôm lấy cổ của anh, hôn bẹp lên mặt anh hai cái.

Cố Gia Huy lập tức cảm thấy thoả mãn.

Aiya, hiện tại chỉ cần nắm tay một cái, ôm ôm một cái, thậm chí không cần hôn hít gì là anh cũng cảm thấy bản thân như đã tận hưởng trọn vẹn những thứ tốt nhất của cuộc đời. Sự ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc mà Hứa Minh Tâm đem tới cho anh, giống như một viên kẹo hoa quả vậy, vị thì ngọt ngào, hơn nữa sau khi thưởng thức xong thì hương vị vẫn còn nồng đượm, không thể nào quên được.

“Buổi trưa ngày mai cùng nhau ăn cơm có được không? Em còn vài vấn đề vẫn chưa hiểu lắm.”

“Tôi đến trường học tìm em.”

“À được thôi.”

Hứa Minh Tâm cười hì hì gật đầu.

Hôm sau đến trường học, Hứa Minh Tâm nộp bài tập thành công.

Vào lúc giữa trưa tan học, Ngôn Hải tìm gặp cô, anh ta nói: “Tôi nhìn thấy bài tập của cô trong văn phòng giáo viên, bài viết rất tốt, thật không ngờ cô lại thông minh như vậy, có thể hoàn thành được bài tập đó.”

Ngôn Hải đưa tay xoa xoa đầu cô.

Hứa Minh Tâm được khen thì không khỏi mỉm cười hạnh phúc, đương nhiên cô cũng không quên đây chính là công lao của Cố Gia Huy.

“Hì hì, đó là vì tôi tìm được một đại thần!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi